XUYÊN KHÔNG: CHA CON TÔI ĐÂU RỒI?

CHƯƠNG 234

Yên Yên từ sau khi mẹ đi thì cô bé luôn ngân ngấn nước mắt vô cùng đáng thương mà nhìn về phía cửa lớn của Trương gia, vì vậy sau khi mẹ trở về thì Yên Yên bám chặt lấy mẹ, không buông tay nữa.

Nhìn bộ dạng như này của Yên Yên, trong lòng Lưu Ly rất tự trách.

Bế Yên Yên lên, Lưu Ly cũng không quan tâm sự níu giữ của người Trương gia, trực tiếp về nhà.

Biết Yên Yên chưa ăn cơm trưa, Lưu Ly bèn cố gượng tinh thần nướng mấy cái bánh, chỉ là hai mẹ con đều nhớ cho an nguy của Bình Bình, cho nên không ai nói gì cả.

Mãi tới giờ thân, bên ngoài truyền tới tiếng vó ngựa, Lưu Ly mới từ trong trạng thái sững người hoàn hồn lại, nhìn về phía cửa.

Vừa hay xuyên qua cánh cửa tre cũ nát đó nhìn thấy bóng hình thẳng tắp đó của Cố Tại Ngôn lật người xuống ngựa, Lưu Ly đứng dậy đi tới vài bước, trong ánh mắt nhìn Cố Tại Ngôn tràn ngập sự mong chờ.

“Có tin của Bình Bình chưa?”

Nói thật, không nhìn thấy bóng dáng của Bình Bình Lưu Ly đã thoáng thất vọng.

Nhưng cô vẫn không nhịn được mong chờ Cố Tại Ngôn là cưỡi ngựa mang tin tốt về.

Thấy sự mong chờ trong mắt Lưu Ly, Cố Tại Ngôn tự dưng cảm thấy áy náy.

Bởi vì hắn hiện tại vẫn chưa tìm được Bình Bình.

Rõ ràng đã phân việc xuống cho thuộc hạ đi tra, hắn chỉ cần trở về đợi tin là được, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Lưu Ly, thấy sự mong chờ trong mắt của cô, hắn thậm chí cảm thấy mình có phải quá không tận chức trách đối với chuyện này hay không.

Há miệng ra, dưới ánh mắt mong chờ của Lưu Ly, Cố Tại Ngôn vẫn mở miệng: “Vẫn chưa tìm được thằng bé, nhưng người của Lưu trạch hôm nay từng rời khỏi thôn.”

Khi Lưu Ly nghe thấy chưa tìm được Bình Bình, trong lòng thắt lại, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nghe hết lời của Cố Tại Ngôn, rất nhanh Lưu Ly bèn nghe ra sự không đúng trong lời của Cố Tại Ngôn.

“Ý của anh là chuyện này có liên quan tới Lưu trạch sao?”

Nếu là người bình thường đã ra khỏi thôn vậy sẽ không có gì kỳ lạ, điều kỳ lạ là Cố Tại Ngôn đặc biệt nói ra vào lúc này.

Thấy Cố Tại Ngôn gật đầu, Lưu Ly bèn rơi vào trong trầm tư.

Rất nhanh, Lưu Ly nghĩ tới khi cô vừa xuyên tới, đại bá nương Phạm Phương Huệ muốn tìm hôn sự cho cô.

Phạm Phương Huệ nói đối phương là Trương lão gia ở trên trấn, không con cái, cho nên muốn lấy cô để Bình Bình thừa kế hương hỏa.

Lúc đó cô cảm thấy kỳ lạ, cũng cảm thấy chuyện này có chỗ không hợp lý, về sau cũng sợ Bình Bình xảy ra chuyện, cho nên luôn không để Bình Bình rời khỏi người, nhưng chưa từng nghĩ lần này vậy mà ở trong tình huống có người trông nom, Bình Bình bị trực tiếp bắt đi.

Lẽ nào, việc mất tích của Bình Bình có liên quan tới Trương lão gia đó?

Rất nhanh, Lưu Ly nói ra nghi ngờ của mình.

Cố Tại Ngôn nghe vậy thì sắc mặt nghiêm trọng.

“Cô đợi ở nhà, ta đi điều tra ngay.”

Nói xong, Cố Tại Ngôn không đợi Lưu Ly đáp lại, trực tiếp nhảy ra ngoài sân, leo lên con ngựa to lớn.

Rất nhanh thì tiếng vó ngựa xa dần.

Bình luận

Truyện đang đọc