CHƯƠNG 282
Lời nói và hành động đều mẫu mực, không có gì hơn.
Người ngoài vĩnh viễn cũng là người ngoài, không cần vì lời nói của người ngoài mà làm mình thấy đau khổ.
Rõ ràng, cho dù dân phong bên này tương đối cởi mở, nhưng mà trình độ chấp nhận đối với việc chưa kết hôn đã mang thai cũng không cao, lời nói của quần chúng vây xem không ngừng lại, còn có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng.
Hạng Lưu Dương thấy tình huống như vậy, đang muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng mà lúc này sau đám người có một giọng nói trầm giận truyền đến.
“Ai nói nàng không mai mối tằng tịu với nhau chưa kết hôn đã mang thai chứ?”
Giọng nói vang lên, Lưu Ly kinh ngạc quay đầu nhìn lại.
Đã thấy gương mặt lạnh trầm của Cố Tại Ngôn từ bên ngoài đi vào.
Hắn…Sao lại lấy mặt nạ xuống? Không phải hắn nói có người theo dõi hắn, không tiện dùng gương mặt thật đứng ra sao?
Vì sao…
Cố Tại Ngôn từng bước đến gần, ánh mắt giao nhau với Lưu Ly.
Chỉ là rất nhanh, Cố Tại Ngôn dời ánh mắt đi, không ai nhìn thấy, ngay lúc anh dời ánh mắt đi, trong đáy mắt chợt lóe lên sự áy náy.
Lúc ánh mắt hắn nhìn về phía Phạm Phương Huệ thì cặp con ngươi kia lạnh như băng giống như muốn lăng trì Phạm Phương Huệ.
“Ta và nàng ấy, có hôn thư làm chứng, sao lại là không mai mối tằng tịu với nhau chưa cưới đã mang thai như vừa nói?” Cố Tại Ngôn nhìn Phạm Phương Huệ, trầm giọng chất vấn.
“Không thể nào!” Phạm Phương Huệ trực tiếp phủ nhận.
Cố Tại Ngôn móc một tờ giấy hồng ố vàng từ trong lòng ra, chữ đen trên giấy hồng ghi rõ hai chữ Hôn Thư.
“Đây là hôn thư năm năm trước, bà muốn xem qua không?” Cố Tại Ngôn hỏi.
Mọi người nhìn bức hôn thư này, nhất thời cũng sửng sốt, sau đó ánh mắt nguyên đám người đều nhìn về phía Phạm Phương Huệ, muốn xem xem Phạm Phương Huệ giải thích thế nào.
Giọng nói và thần sắc của Cố Tại Ngôn cũng mang theo lực uy hiếp, Phạm Phương Huệ rất sợ.
Nhưng mà ma xui quỷ khiến, bà thật sự nhận lấy hôn thư này.
Phạm Phương Huệ cũng không phải biết chữ, nhưng mưa dầm thấm đất cũng nhận ra được vài cái.
Ví dụ như, ngày tháng. Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Lại ví dụ nhữ hai chữ “Hôn Thư”, Phạm Phương Huệ nhận ra được.
Nhìn ngày tháng bên trên, Phạm Phương Huệ sửng sốt.
Này… lại thật sự là năm năm trước?
Sao có thể?
Phạm Phương Huệ còn đang kinh ngạc, Cố Tại Ngôn đã chắp tay về phía Hạng Lưu Dương: “Phạm Thị bịa đặt hãm hại thê tử của ta, kính xin đại nhân trách phạt.”
Ngoại trừ Lưu Ly, không ai chú ý lúc này Cố Tại Ngôn cả người đứng nghiêm, không quỳ xuống.
Hạng Lưu Dương vừa nghe Cố Tại Ngôn gọi Lưu Ly là “Thê”, trong lòng khiếp sợ không thôi.