CHƯƠNG 50
Đồ bị ăn rồi Lưu Đại Phú biết, ông ta vốn trông chờ Tiêu thị tự mình bù đủ những thứ đó, nhưng không ngờ Tiêu thị lại trực tiếp giở trò nói không lấy ra được.
Sắc mặt của Lưu Đại Phú khó coi, ở trước mặt nhiều người như vậy cũng không tiện nói gì, chỉ không vui mà nhìn Tiêu thị, mới quay sang Lưu Ly.
“Lưu Ly, những thứ đó của ngươi đều bị đệ đệ muội muội các cháu tham ăn đó của ngươi ăn rồi, chúng ta quả thật không lấy ra được, hay là thịt và sủi cảo trong nồi đó ngươi lấy đi?”
Lưu Đại Phú nói ra lời này với vẻ mặt ôn hòa, nhưng ánh mắt đó lại mang theo sự uy hiếp, hy vọng Lưu Ly có thể thấy đủ mà dừng, đừng vì chút đồ mà làm cho tình hình căng thẳng.
Nghe vậy, Lưu Ly mang vẻ châm chọc, cô không tin đồ các thúc bá của cô không ăn.
Còn cái nồi đen xì xì đó heo nhìn heo còn chê, cô không thèm, vì vậy đã nói: “Đồ trong nồi đó nếu đã nấu rồi, đại bá các người tự mình giữ lại ăn đi, còn những thứ đồ còn thiếu…”
Ánh mắt của Lưu Ly dừng ở trên con gà ở góc sân: “Dùng gà cái trong chuồng nhà đại bá bù vào là được.
”
“Cái thứ ác tâm, đồ của ngươi là làm bằng vàng sao? Còn muốn gà của Lưu gia chúng ta, ngươi sao không đi chết đi?” Lưu Trần Thị luôn không lên tiếng vừa nghe thấy Lưu Ly muốn đánh chủ ý lên con gà bảo bối của bà ta, lập tức không nhịn được mà mắng.
Số gà đó bà ta là để đẻ trứng rồi cho những đứa cháu bảo bối đó của bà ta ăn, đâu thể cho người khác?
Lưu Ly lạnh mặt: “Nếu không muốn đền bằng gà, vậy thì tính giá đi.
”
“Bột mì 18 văn nửa cân, gạo 20 văn nửa cân, bột mì và gạo mỗi thứ thiếu tám lạng, hai cái tính cho các người 30 văn tiền, rau thiếu một nửa, tính 5 văn, thịt lợn 18 văn nửa cân, thiếu một cân rưỡi, tính cho các người 27 văn, củi sảo thì tính 20 văn là được, còn cặn dầu của ta, cái đó đều chưa có lọc sạch, cộng thêm mỡ lợn cũng thiếu một muỗng, nên tính các người 20 văn, xì dầu và muối thì 150 văn, hạt dưa điểm tâm còn cả bát đũa, 70 văn, cộng lại 322 văn.
”
Lưu Ly tính rất nhanh, mọi người nghe mà hoa mắt, chỉ cảm thấy một đống con số bay qua trước mắt.
Phụ nữ trong thôn bình thường mua bán đồ, tính toán đơn giản vẫn hiểu, nghe Lưu Ly báo giá những thứ này, giơ ngón tay tính nửa ngày mới khớp.
Nhất thời, ai nấy đều bị tốc độ tính toán của Lưu Ly làm cho chấn nhiếp.
Ngay cả trưởng thôn Trương Cao Ân cũng cảm thấy, Lưu Ly là một nhân tài, chỉ tiếc cô là một nữ tử, đã định sẵn sẽ bị chôn vùi.
Mà người của Lưu gia, khi nghe thấy giá trị của những thứ đó nhiều tiền như vậy, sắc mặt của người này khó coi hơn người kia.
Vừa nghĩ tới bọn họ trong thời gian sẩm tối đã phá nhiều tiền như vậy, mọi người đều rất sót, đặc biệt là Lưu Trần Thị, tức đến mức mắng Tiêu thị là kẻ phá gia.
Cuối cùng, Tiêu thị mặt mày trắng bệch cầm những thứ đồ bà ta đã giấu ra, chỉ là giá chênh lệch vẫn có hơn 70 văn.
Tiền của Lưu gia đều nằm trong tay Lưu Trần Thị, Lưu Trần Thị rất keo kiệt, trừ cháu trai của bà ta, không có mấy ai có thể lấy được tiền từ trong tay bà ta.
Vì vậy cuối cùng vẫn là cho Lưu Ly con gà mái già, Lưu Trần Thị đau lòng mà mắng chửi một hồi.
Sau khi lấy được đồ, Lưu Ly vì lo lắng cho hai đứa trẻ, vì vậy cáo từ người trong thôn, vội vàng đeo giỏ cùng với Trương Trần Thị về Trương gia.
Còn chưa đến cửa Trương gia, từ xa thì thấy Phạm Phương Huệ và Lưu Gia Vĩ ở cửa Trương gia lôi lôi kéo kéo với Đại Lang Nhị Lang, mắt thấy Phạm Phương Huệ không màng gì cả muốn xông vào trong sân của Trương gia.
Trương Trần Thị thấy vậy, lập tức mắng: “Phạm Phương Huệ, cái đồ không biết xấu hổ dám đến nhà ta làm loạn, xem ta lột da của bà đây.
”