CHƯƠNG 574
Không xem thì không sao, vừa xem đến những phụ nữ có mặt ở đó đều trở nên kỳ quái, hầu như ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Góa phụ Lê.
Góa phụ Lê chỉ cảm thấy da đầu ngứa ran, có dự cảm không quá tốt, nhưng cũng không dám suy nghĩ sâu xa.
“Các ngươi đều nhìn ta với vẻ kỳ quái như vậy làm gì? Làm như kiểu cái thứ không bằng súc sinh kia có liên quan gì đến ta không bằng…”
Vừa nói đến đây, giọng nói của Góa phụ Lê đột nhiên dừng lại.
Bởi vì bà ta nhìn thấy một nốt ruồi đỏ vô cùng quen thuộc trong lòng bàn chân của người đàn ông trắng bóc kia trên mặt đất.
Có câu nói, nốt ruồi ở lòng bàn chân chứng tỏ người này có tiền đồ vô lượng, tương lai nhất định có tiền đồ lớn.
Mà lòng bàn chân của con trai bà ta cũng có một nốt ruồi như vậy, vì vậy bao nhiêu năm qua, cho dù cuộc sống của một góa phụ như bà ta có khó khăn thế nào cũng chưa từng từ bỏ việc cho con trai ăn học.
Đúng như dự đoán, con trai cũng có tiền đồ, đỗ được tú tài.
Nhưng, tại sao người nằm dưới đất kia cũng có một nốt ruồi đỏ trong lòng bàn chân giống như con trai bà, hơn nữa ngay cả vị trí của nốt ruồi cũng giống hệt nhau?
“Các người nhìn ta làm cái gì?” Góa phụ Lê gắt gỏng nói, sau đó lại chạy về phía nam nhân ở trên đất.
Lúc nhìn thấy tên súc sinh không phải là người trong miệng mình lại là con của mình, góa phụ Lê chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, suýt chút nữa là ngất xỉu.
Nhưng đến cuối cùng, góa phụ Lê vẫn còn tỉnh táo mà cắn vào lưỡi mình trước khi mình ngất xỉu, để cho mình duy trì sự bình tĩnh.
Sau đó giống như bị điên mà đẩy người bên cạnh Từ Chính ra, bảo vệ Từ Chính bên cạnh mình.
Nhìn thân thể tràn đầy vết thương với những vết bầm, góa phụ Lê cố gắng kìm nén cảm xúc, cởi áo ngoài mình ra.
Cũng may là mùa đông nên mặc nhiều lớp, cho dù bà ta có cởi áo ngoài ra thì cũng không bị đông cứng, chỉ là hơi lạnh một chút mà thôi.
Huống hồ gì với tình huống hiện tại bà ta cũng không thể lo lắng gì nhiều.
Sắc mặt của góa phụ Lê hết sức khó coi, cả người cũng đang run rẩy, những người đang đứng bên cạnh bà ta đều vô thức lùi lại phía sau, cách bà ta càng xa càng tốt.
Bỗng nhiên, góa phụ Lê ngẩng đầu lên quét mắt nhìn về phía những người vừa mới đánh con trai bà ta.
“Các người đánh con của ta thành cái dạng này, ta liều mạng với các người.”
Biểu cảm của góa phụ Lê hung ác, hai mắt đỏ bừng.
Con trai của bà ta là con trai kim tôn ngọc quý của bà ta, có khi nào mà phải chịu tổn thương như thế này?
Tất cả đều là do bọn họ, là bọn họ đã hại con trai của bà ta.
Nhưng đám người đánh hắn lại bị sắc mặt của góa phụ Lê hù dọa, cũng không muốn bị góa phụ Lê quấn lấy vì chuyện này, cho nên liền phủi sạch quan hệ.
“Cái này không thể trách chúng tôi được, người có lỗi chính là con trai của bà.”