XUYÊN KHÔNG: CHA CON TÔI ĐÂU RỒI?

CHƯƠNG 250

Mà Lưu Ly ở trên giường, trong tay siết chặt một túi thuốc bột, đề phòng cần dùng.

“Được rồi, không có gì thì đừng kêu la.”

Sau khi nói xong lời cảnh cáo này, Dư bà tử xoay người rời đi, trong phòng lại trở nên yên tĩnh.

Cho tới khi tiếng bước chân lần nữa đi ra, Lưu Ly mới ngồi dậy từ trên giường, chỉ là trong ánh mắt nhìn Hứa bà tử đó mang theo sự nghi ngờ.

Người này tại sao lại giúp cô?

Hứa bà tử lúc này đã xoay người lại, dưới ánh đèn vàng, Hứa bà tử lại mang vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt nhìn cô cũng mang theo sự bình tĩnh.

“Cô nương là ai?” Hứa bà tử hỏi Lưu Ly.

Lưu Ly không nói chuyện, chỉ nhìn Hứa bà tử.

Người này quá kỳ lạ.

Hứa bà tử hình như không quá có hứng thú đối với việc Lưu Ly có trả lời hay không, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn gương mặt đó của Lưu Ly, từ từ mở miệng: “Tôi có một cô con gái, nếu còn sống chắc lớn hơn cô mấy tuổi.”

Lưu Ly không tiếp lời, cô vẫn chưa biết bà tử này có mục đích gì.

Mà vào lúc này, trong mắt của Hứa bà tử bỗng nhiên có thêm một tia căm hận.

“Nhưng nó chết rồi, chết rất thê thảm, tôi ngay cả thu xác cho nó cũng không thể!” Trong mắt của Hứa bà tử ngân ngấn nước mắt, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn ngập ý hận.

Thấy Hứa bà tử như vậy, trong lòng Lưu Ly bỗng có thêm một chút suy đoán.

Hứa bà tử hình như đã phát tiết xong, bỗng dưng lại khôi phục bình tĩnh, nhìn Lưu Ly: “Cô nương, tôi biết cô khác với các cô nương khác, cô muốn làm gì tôi cũng không hỏi, nhưng cũng sẽ không tham gia, chỉ là cô muốn biết cái gì, tôi cũng có thể nói hết cho cô.”

“Con gái của bà…” Lưu Ly suy nghĩ một chút, vẫn mở miệng: “Là bị chủ tử của nơi này giết sao?”

Hứa bà tử nhìn Lưu Ly, khẽ gật đầu.

“Vậy tôi bị bắt tới đây, là tại sao, bà có biết không?” Lưu Ly dò hỏi.

Hứa bà tử ngước mắt liếc nhìn Lưu Ly, sau đó cụp mắt, u ám nói: “Chủ tử của nơi này, hắn tính tình tàn bạo, thích chơi người khác, nghĩ cách dày vò người khác tới chết.”

Khi nói lời này, giọng điệu của Hứa bà tử rất bình tĩnh, giống như đã thấy nhiều chuyện như này nên sớm đã quen rồi, chỉ là Lưu Ly vẫn có thể nghe ra sự run rẩy trong giọng nói.

“Nơi này không phải phủ đệ của hắn, chỉ là biệt viện của hắn, mỗi tháng hắn sẽ có mấy ngày tới đây, hắn có nhiều sở thích, bất luận là bé trai bé gái xinh xắn, hay tiểu cô nương xinh đẹp, hắn đều xuống tay được, hơn nữa tướng chết của mọi người rất thê thảm, trước khi chết chịu đủ sự lăng nhục…”

Lưu Ly nghe vậy thì hai tay bất giác siết chặt lại.

Giống hệt với những gì cô suy đoán, quả nhiên là người tâm thần có sở thích bệnh hoạn.

Lưu Ly lạnh lùng nhìn Hứa bà tử: “Nếu bà biết hắn là người như vậy, con gái của bà lại bị hắn hại, bà tại sao muốn giúp hắn thực lực hành vi tội ác này?”

Hứa bà tử nghe vậy, lại ngẩng đầu liếc nhìn Lưu Ly.

Chỉ có điều, bà ta không giải thích mà trực tiếp cúi đầu.

Tuy bà ta cái gì cũng không nói, nhưng Lưu Ly lại cảm nhận được sự bi thương và căm hận vô tận tỏa ra từ trên người của bà ta.

Bình luận

Truyện đang đọc