XUYÊN KHÔNG: CHA CON TÔI ĐÂU RỒI?

CHƯƠNG 430

Nhưng Trương Nhị Lang vẫn không quan tâm mà gõ cửa Phúc Mãn Lâu, ngoài tìm Phúc Mãn Lâu, Trương Đại Lang cũng không biết mình phải tìm ai.

May là mỗi ngày Phúc Mãn Lâu đều để một tiểu nhị ở lại trông coi vào ban đêm, sau khi Trương Nhị Lang đập cửa, tiểu nhị đang ngủ say, khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ mở cửa ra: “Ai thế, nửa đêm nửa hôm có để cho người khác ngủ không….Trương Nhị ca?”

Bình thường Trương Nhị Lang thay Lưu Ly giao hàng, nên tiểu nhị của Phúc Mãn Lâu cũng quen biết Trương Nhị Lang, lúc này nhìn thấy Trương Nhị Lang, tiểu nhị vẫn có chút không phản ứng kịp.

“Sáng rồi hả? Tôi còn tưởng tôi vừa mới ngủ.” Tiểu nhị khuôn mặt tràn đầy sự ngượng ngùng, cứ nghĩ Trương Nhị Lang đến giao hàng.

Trương Nhị Lang: “…Lưu Ly tỷ của tôi xảy ra chuyện rồi, chưởng quầy của các người đang ở đâu?”

Nửa nén hương sau, tiểu nhị và Trương Nhị Lang đến nhà của Tần chưởng quầy, Tần chưởng quầy nghe xong nguyên nhân, cũng không kịp thay quần áo, khoác áo choàng vội vàng rời đi.

Khi Tần chưởng quầy tìm đến Âu Dương Diệp, Âu Dương Diệp tìm đến nhà họ Nhiêu, trời đã sáng…

Hơn nữa sau khi Lưu Ly bị đưa đi lên huyện ngay trong đêm, chờ đợi cô không phải là nhà lao lạnh lẽo, mà là một căn phòng dành cho khách ở phía sau phủ nha.

Hành động này khiến Lưu Ly cảm thấy rất khó hiểu, thời đại này sai nha đi bắt người lại đối đãi tốt như vậy?

“Lưu nương tử nghỉ ngơi đi, ngày mai đại nhân sẽ đến hỏi.” Sai nha vẫn rất khách khí, mơ hồ còn có chút cung kính.

Lưu Ly: “….” Quan phủ dễ nói chuyện như vậy sao?

Lưu Ly trong lòng không thể giải thích được, nhưng sai nha nói xong đã lui xuống, không có ai giải thích cho cô.

Đã gọi người ta đến thì phải để họ an tâm, Lưu Ly cũng không xoắn xuýt về thái độ của sai nha nữa, mà nằm lên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày hôm sau, có nha hoàn đến đưa đồ ăn cho cô.

Trong lòng Lưu Ly càng thêm nghi hoặc, sự đối đãi này không phải là sự đối đãi mà một người tình nghi nên được hưởng.

May là ăn xong bữa sáng, quan lệnh đại nhân mặc quan phục đã đến.

Hoàn toàn khác với hình tượng một người đàn ông trung niên bụng phệ hoặc để râu trong tưởng tượng của cô, quan lệnh Quách Tế Chung là một người đàn ông tuấn dật, dáng vẻ chưa đến ba mươi tuổi.

Trông rất nho nhã, trong đôi mắt nội liễm mang theo sự nhìn xa trông rộng.

Lúc Lưu Ly đánh giá Quách Tế Chung, Quách Tế Chung cũng đang đánh giá Lưu Ly.

Người phụ nữ trước mặt mặc dù trông khá xinh đẹp, phong thái cũng không giống một người phụ nữ nông dân bình thường, nhưng hắn ta cũng đã điều tra, người phụ nữ này đúng là người của thôn Đại Vĩ, tại sao lại có quan hệ với Võ Dương tướng quân?

Vụ án mất tích trước, mặc dù hắn ta không giúp đỡ được quá nhiều, nhưng hắn cũng biết rõ chuyện này sở dĩ bị lộ ra ngoài, nguyên nhân chủ yếu là người phụ nữ trước mặt trông không hề đơn giản trước mặt.

Chính vì rất nhiều nguyên nhân, mặc dù biết người phụ nữ trước mặt có thể liên quan đến vụ án giết người mà hắn ta đau đầu đã lâu, nhưng vẫn không dám đối xử với cô quá suồng sã.

Hai người ung dung, bình tĩnh đánh giá nhau, căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.

“Không biết cô làm sao có được chiếc vòng tay kia?”

Bình luận

Truyện đang đọc