CHƯƠNG 13
Đừng tưởng rằng cô không nhìn ra quả phụ Lê đang muốn trốn tránh trách nhiệm, vậy thì cũng phải xem cô có chịu không.
Đánh con của cô, dù thế nào cô cũng phải để người đó trả giá thật lớn.
“Lưu Tử Đào bịa chuyện của tôi, tôi sẽ tìm nàng ta nói chuyện rõ ràng đến cùng là con mắt nào nhìn thấy tôi câu dẫn con bà, đến lúc đó xem nàng ta có dám thề với trời hay không…” Nói đến đây, Lưu Ly dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn quả phụ Lê.
“Nhưng Lưu Tử Đào có đáng hận đến thế nào, cũng không ra tay đánh con tôi đến hôn mê bất tỉnh, đánh người là bà, tiền thuốc men đương nhiên cũng phải là bà trả.
”
quả phụ Lê vừa nghe Lưu Ly vẫn là muốn mình bồi thường, lúc này xù lông lên.
“Dựa vào cái gì phải bồi thường? Tôi dựa vào cái gì phải bồi thường? Rõ ràng là do đường tỷ của cô dẫn đến, cô lại bảo tôi bồi thường, bây giờ tôi hoài nghi tỷ muội mấy người cố ý thông đồng lừa tiền tôi.
”
Càng nói, quả phụ Lê lại càng cảm thấy mình nói có lý, vừa rồi có chút chột dạ lúc này biến thành khí thế hừng hực.
Nhìn quả phụ Lê càn quấy như vậy, Lưu Ly không tức không giận, chỉ nhàn nhạt mở miệng nói: “Được rồi, nếu như vậy, chúng ta cùng đi đến công đường thẩm vấn, để huyện lão gia bình phán xem chuyện này ai đúng ai sai.
”
Quả phụ Lê vừa nghe lên công đường thẩm vấn, vẻ đắc ý trên mặt cứng lại.
Này nếu như thật sự lên công đường thẩm vấn, tiền đồ của con mình không phải sẽ bị hủy sao?
Vì tiền đồ của con trai mình, quả phụ Lê khẽ cắn môi, thỏa hiệp nói: ‘Cô muốn bồi thường bao nhiêu?”
“Không nhiều, ba lượng.
” Lưu Ly báo ra một con số.
Quả phụ Lê biến sắc, từ trong ngực móc ra mấy chục tiền đồng, dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi nói: “Tôi chỉ có nhiều đây, nhiều hơn nữa không có, nếu cô không đồng ý, tôi cũng chỉ có thể đụng đầu chết ở đây dùng mạng đền mạng thôi.
”
“Được.
” Lưu Ly gật đầu: “Vậy bà đụng chết đi.
”
Nói xong, Lưu Ly nhìn người trong thôn xung quanh, có một số dân làng xem náo nhiệt vừa mới làm việc trở lại còn chưa về đến nhà đã đến xem náo nhiệt, trong tay còn cầm công cụ.
Lưu Ly trực tiếp đoạt lấy một cái liềm trong tay một người, sau đó nhét vào trong tay quả phụ Lê, lạnh lùng mở miệng: “Nếu như lần đầu không đụng chết, lại phải chịu tội đau lắm, không bằng bà dùng cái liềm này cắt cổ dứt khoát một chút.
”
“A…” Quả phụ Lê sợ đến mức ném cái liềm trong tay xuống đất, ánh mắt nhìn Lưu Ly như nhìn quái vật, trên mặt tái nhợt.
Con của bà ta còn chưa làm quan lão gia, bà ta đương nhiên không nỡ chết, chẳng qua là không muốn bồi thường cố ý hù dọa Lưu Ly, lại không ngờ Lưu Ly này lại ra bài không như bình thường, lại thật có can đảm để bà đi chết.
“Sao thế, nghĩ thông chưa, là chết hay bồi thường?” Lưu Ly rèn sắt khi còn nóng.
“Tôi…tôi bồi thường.
” Quả phụ Lê sợ, không dám lừa gạt Lưu Ly nữa, móc một túi tiền từ trong ngực ra, đưa mấy viên bạc vụn cho Lưu Ly.
Chỗ bạc vụn này vừa đúng ba lượng.
Sau khi đưa bạc cho Lưu Ly, quả phụ Lê sợ Lưu Ly lại bảo bà ta đi chết, kinh hãi chạy đi.