CHƯƠNG 44
Nói đến đây, Lưu Trần Thị đã tức đến mức thịt trên mặt rung lên, tay cũng run rẩy mà chỉ vào Lưu Ly: “Cút, ngươi cút cho ta, đồ sao chổi, đồ mang tới vận xui, ngươi hại chết cha mẹ của ngươi không đủ, hiện nay còn muốn hại cả gia đình của Lưu gia ta sao?”
Lưu Trần Thị vừa dứt lời, mọi người lũ lượt nhìn sang Lưu Trần Thị, lại nhìn sang Lưu Ly, trong mắt có sự sửng sốt, sau sự sửng sốt đó là một loại sáng tỏ, giống như bọn họ cuối cùng đã biết chân tướng gì rồi.
Thấy tình cảnh này, ánh mắt của Lưu Ly càng lạnh lẽo hơn.
Lưu Trần Thị này, lại ở trước mặt những người này chỉ ra cô hại chết ba mẹ của mình, lòng dạ thật tàn độc.
Cha mẹ của nguyên chủ là chết ngoài ý muốn, đây là chuyện ai cũng biết, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì thì không ai biết cả.
Lưu Trần Thị này nói những lời này tương đương với việc trực tiếp ấn định tội danh hại chết cha mẹ lên người cô, ở thời đại này, đây là chuyện đại nghịch bất đạo, đi tới đâu cũng sẽ bị người ta bài xích.
Cô không quan trọng, nhưng cô còn có hai đứa trẻ.
Còn nữa, những từ ngữ như đồ mang tới vận xui, đồ sao chổi, tiện nhân, nếu không phải cô đích thân trải qua thì làm sao ngờ được đây là một nãi nãi đang mắng cháu gái ruột của mình chứ?
Vốn thấy Lưu Trần Thị là người già, lại là trưởng bối của thân thể này của cô, cô không so đo nhiều với bà ta.
Nhưng hiện nay, cô thay đổi chủ ý rồi.
Người không để cô sống yên, cô tại sao phải quan tâm chứ?
Người khác không cho cô sống yên thì cô sẽ đòi lại gấp nhiều lần.
Nhẫn nhịn, trước giờ không phải là tác phong hành sự của cô.
Nghĩ như vậy, khóe miệng của Lưu Ly hơi cong lên, trong đôi mắt lạnh lùng kèm theo vài phần mỉa mai: “Nãi bãi, cha mẹ của ta khi chết, ta chưa đến 10 tuổi, một đứa bé chưa đến 10 tuổi làm sao hại chết được hai người trưởng thành?”
Tội danh hại chết cha mẹ này, cô không thể gánh.
Lưu Ly vừa nói ra lời này, người xung quanh lúc này mới nhớ ra, khi hai phu thê Lưu Đại Phúc chết, Lưu Ly khoảng chưa tới 8 tuổi, một đứa trẻ 8 tuổi sao có thể hại chết cha mẹ của mình chứ?
Vừa rồi nhất định là bọn họ nghĩ lệch lạc rồi.
Mà Lưu Trần Thị lại không quan tâm, rít lên: “Chính là ngươi hại chết bọn họ, đồ sao chổi, ngươi không được chết tử tế!”
Lưu Trần Thị vừa dứt lời, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn sang Lưu Ly, trong mắt tràn ngập sự đồng cảm.
Lời này thật tàn độc, rủa người ta đi chết, đâu có một nãi nãi nào nói lời như này với cháu gái chứ? Nếu đổi lại người bình thường, e là đã bị kích thích đi tìm cái chết từ lâu rồi
Đặc biệt là sau khi bị người thân thiết cướp đồ ăn cắt đứt con đường sống.
Nhất thời, vừa rồi còn có một số người không đồng tình với việc Lưu Ly đốt tóc của Tiêu thị, đây không phải là bị ép quá mức thì ai sẽ làm ra chuyện như này chứ?
Còn Lưu Ly, khi nghe những câu mắng chửi của Lưu Trần Thị, ánh mắt càng lúc càng lạnh.
“Một câu nghiệt chủng, hai câu đồ sao chổi, vậy xin hỏi nãi nãi bà là cái gì? Nghiệt chủng già? Đồ sao chổi già sao? Nãi nãi bà đây là mắng cả bản thân nha, hay là nói, ta căn bản không phải là cháu gái của bà? Cũng đúng, nếu ta thật sự là cháu gái của bà, bà sao lại rủa ta đi chết?”
Trong lòng Lưu Ly rất khó chịu, cảm thấy khó chịu cho nguyên chủ.