XUYÊN KHÔNG: CHA CON TÔI ĐÂU RỒI?


Trương Đỗ Quyên vừa hỏi lời này, mắt vừa nhìn vào trong căn nhà lá.

Nghe mẹ của nàng ta nói, nam nhân đó cao lớn uy vũ, khí thế bất phàm, chỉ là trên mặt có vết sẹo trông có hơi đáng sợ.

Có điều, đối với nàng ta mà nói, có thể để nàng ta sống cuộc sống tốt là được, cái khác không quan trọng.

Chỉ đáng tiếc, mặc cho nàng ta nhìn kiểu gì, cũng không thể có con mắt xuyên thấu nhìn rõ tình hình trong phòng.

Lưu Ly ngược lại chưa từng nghĩ có người sẽ muốn ngang nhiên đào chân tường, cho nên không nghĩ nhiều, bèn nói: “Chàng ấy không thích gặp người lạ, ở trong phòng.


Trương Đỗ Quyên có hơi thất vọng, nhưng không dám nói gì nhiều vào lúc này, chỉ nghĩ về sau sẽ tìm cơ hội.

Đương nhiên, trừ Trương Đỗ Quyên ra, trong thôn đương nhiên còn có người khác cũng có tâm tư giống như vậy.

Có điều mặc kệ có tâm tư gì, lúc này đều không dám thể hiện ra ngoài.

Lưu Ly thấy những người này đều muốn đi, bèn mở miệng giữ người lại.

“Ly, có chuyện gì sao?” Có người hỏi.

“Quả thật có chuyện.

” Lưu Ly gật đầu, sau đó nói với mọi người: “Đồ trên núi này không còn nhiều nữa, quả thông trong nhà ta cũng tích lũy quá nhiều, nếu ngày mai trong nhà có dư lao động, có thể tới chỗ ta giúp lấy hạt trong quả thông, ta sẽ trả một bao ba văn tiền.


Hiện nay quả thông trong nhà của Lưu Ly không phải tùy tiện đắp đống một chỗ, mà đã mua rất nhiều bao tải chất ở đó, bây giờ đã có một đống lớn rồi.


Những ngày này Lưu Ly đều khá bận, sự nhiệt tình lên núi của người trong thôn lại quá cao, cô không có nhắc tới chuyện tuyển người, cũng tạm gác chuyện sơ chế quả thông lại.

Nhưng hiện nay nếu đồ trên núi đang giảm, vậy thì người lên núi đương nhiên sẽ không quá nhiều, nhà nào chắc có người rảnh, lúc này tuyển người là vừa đẹp.

Mọi người vốn còn lo lắng sau khi đồ trên núi hết thì bọn họ bớt đi cơ hội kiếm tiền, bây giờ nghe thấy chỗ Lưu Ly muốn tuyển người bóc hạt thông, tuy giá này không cao, nhưng một người một ngày chắc cũng có thể bóc mấy bao, cho nên ai nấy đều hiện rõ sự vui mừng.

“Ly à, bóc hạt thông này có yêu cầu gì không?” Có người hỏi.

Yêu cầu ư?
Lưu Ly suy nghĩ, sau đó mở miệng: “Ngày mai ai muốn đến thì mang theo dao làm bếp và cái sàng tre tới là được.


Nhà cô không có nhiều dao và vật dụng như này.

Mọi người vừa nghe yêu cầu thấp như vậy thì rất vui, sau đó mọi người cáo từ rời đi, người lên núi hoặc về nhà nói cho người trong nhà tin tốt này.

Đợi sau khi mọi người đi hết, Trương Nhị Lang đã tới, trong tay của hắn còn cầm một cái chậu gỗ đựng đất.

Chỉ là khi nhìn thấy Lưu Ly, vẻ mặt của Trương Nhị Lang có hơi ngại ngùng, nhưng vẫn gọi một tiếng ‘Ly tỷ’.

Lưu Ly lại không có tâm tư ngại ngùng như Trương Nhị Lang, cũng không quan tâm tới sự ngại ngùng của Trương Nhị Lang, dù sao khi một người ngại ngùng, bạn muốn cùng nhau ngại ngùng, vậy thì sự ngại ngùng sẽ luôn tồn tại.

Nhưng, nếu bản thân bạn không cảm thấy ngại ngùng, đối phương có ngại ngùng nữa cũng có thể trở thành không ngại ngùng.

Quả nhiên, thấy Lưu Ly hoàn toàn không bị chuyện buổi sáng làm ảnh hưởng, một lòng chỉ nhìn ‘đất’ mình bê tới, Trương Nhị Lang mới thở phào, sự ngại ngùng trên mặt cuối cùng cũng biến mất.

Cái Trương Nhị Lang bê tới thật ra không phải là đất, mà là gốc nấm mà Lưu Ly bảo Trương Nhị Lang đào ở trên núi mang về.

Một vài chỗ mọc nấm, ngay cả đất cũng đào về luôn, xử lý xong thì có thể mọc ra nấm.

Mà cô trước kia khi đi du lịch từng tham quan kỹ thuật ủ nấm, vậy nên cũng biết một ít về cách nuôi nấm.

Vì vậy, ở dưới sự giúp đỡ của Trương Nhị Lang, Lưu Ly đã biến các loại nấm đã chuẩn bị trước đó thành từng túi nấm.

Đương nhiên, nơi này không có túi nilon, cho nên túi nấm là dùng một ít vải chất lượng kém làm thành.

Đợi sau khi làm xong túi nấm, khống chế lượng nước xong, Lưu Ly đã trồng gốc nấm.

Để tăng cao hiệu quả sống và để so sánh, Lưu Ly vào lúc không ai chú ý, nhỏ mấy giọt nước linh tuyền vào trong mấy túi nấm, bèn để túi nấm vào trong góc phòng.

“Đây là cái gì?”
Nhìn thấy những cục này, Cố Tại Ngôn không nhịn được hỏi.

“Túi nấm.

” Lưu Ly không thèm nghĩ ngợi mà trả lời.

Cố Tại Ngôn: “! ” Không hiểu.

Khi Lưu Ly quay đầu lại, thấy Cố Tại Ngôn nhíu mày thì biết Cố Tại Ngôn không biết cái gì là túi nấm, bèn giải thích: “Ta trồng nấm.



Cố Tại Ngôn: “! Ừ!”
Cố Tại Ngôn là lần đầu tiên nghe nói nấm còn có thể trồng, nhưng vì để không thể hiện mình quá thiển cận, Cố Tại Ngôn trực tiếp gật đầu, ý bảo mình biết rồi.

Chỉ là nhìn những cái cục đó, Cố Tại Ngôn lại rất nghi ngờ.

Cái thứ đó thật có thể mọc ra nấm sao?
Đến giờ thân, gần như không có ai tới nữa.

Trương Trần Thị và Trương Đại Lang dưới sự giúp đỡ của Trương Hạnh Huệ và Trương Tiểu Muội, rất nhanh thì đã phân loại đồ xong, chuẩn bị về nhà.

Chỉ là Trương Đại Lang lại vào lúc này mà dừng lại.

“Ly, chuyện ngày hôm nay, ta rất xin lỗi.

” Trương Đại Lang vẻ mặt áy náy, lúc này trong lòng hắn rất khó chịu.

“Không phải là chuyện của huynh.

” Lưu Ly không thích trút giận lên người khác.

Trương Đại Lang mím môi, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời lại, chỉ nói: “Ly à, ngày mai ta có việc, không tới nữa.


Lưu Ly không hỏi là chuyện gì, trực tiếp gật đầu đồng ý.

Công việc chủ yếu của Trương Trần Thị và Trương Đại Lang là cân và phân loại nấm, hiện nay đồ ít rồi, một mình Trương Trần Thị thật ra cũng làm được.

“Ta! ta nghĩ chuyện này mẹ của ta cũng có thể làm được, về sau ta! ” Trương Đại Lang chuẩn bị bỏ việc bên này.

Điệp Thị gây rối hết lần này đến lần khác, tuy mẹ của hắn đã bảo hắn bỏ Điệp Thị, sau này cũng sẽ không xảy ra loại chuyện này nữa, nhưng trong lòng Trương Đại Lang vẫn rất có áy náy.

“Ta cũng cảm thấy chuyện kia một mình thím có thể làm, chỉ là Đại Lang ca.

” Lưu Ly nhìn Trương Đại Lang, vẻ mặt nghiêm nghị: “Huynh thật lòng không muốn làm việc ở chỗ ta nữa sao?”
Nếu hắn thật sự không muốn, vậy cô không cưỡng cầu.


Nhưng nếu không phải như vậy, cô còn có việc cho hắn làm.

Dù sao, người cô có thể tin tưởng không nhiều, nhưng không đại biểu cô thật sự không tìm được người giúp đỡ.

Trương Đại Lang vừa nghe thấy lời này của Lưu Ly, không khỏi cười khổ: “Ly! công việc này của muội tốt như vậy, ta sao có thể không muốn, chỉ là ta thật sự không có mặt mũi ở lại chỗ muội làm việc nữa.


Lưu Ly thấy Trương Đại Lang không phải là không muốn thì nói: “Công việc sơ chế hạt thông đó, một mình ta không làm nổi, nếu Đại Lang ca không muốn giúp ta làm việc, không bằng giúp ta sơ chế hạt thông đó đi?”
Trương Đại Lang nghe vậy, lại lắc đầu.

Lưu Ly thấy vậy không có cưỡng cầu nữa, chỉ nói: “Đợi Đại Lang ca nghĩ thông rồi, chỗ ta bất cứ lúc nào cũng có vị trí của Đại Lang ca.


Trương Đại Lang nghe vậy, trong lòng càng thêm nặng nề
Cô nương tốt như Ly, Điệp Thị tại sao cứ đối đầu với muội ấy chứ?
Trương Đại Lang có chút nghĩ không thông, nhưng nghĩ tới chuyện ngày mai mình phải đi làm, trong lòng vô cùng chua xót.

Có nghĩ thông hay không thì như nào chứ? Hắn và Điệp Thị đã định sẵn có duyên không phận.

Sau khi Trương Đại Lang cảm ơn Lưu Ly thì mở miệng cáo từ.

Đợi người đi hết, hai đứa trẻ về phòng, Lưu Ly bèn nấu cơm tối.

Chỉ là vào lúc ăn cơm tối, Lưu Ly rõ ràng cảm thấy bầu không khí không đúng.

.


Bình luận

Truyện đang đọc