XUYÊN KHÔNG: CHA CON TÔI ĐÂU RỒI?

CHƯƠNG 177

Ở một bên, còn vẽ mấy hình nhỏ, trong hình thể hiện các huyệt vị như nhân nghênh – thượng liêm tuyền – liêm tuyền dưới cằm, ngọc dịch – hải tuyền – kim tân trong lưỡi, phần tiếp giáp giữa răng và hội âm ở phần dưới.

Mỗi huyệt vị đều vẽ rất rõ ràng, cho dù là người ngoài ngành nhìn cũng sẽ không xem không hiểu.

Cả bức vẽ huyệt vị, Lưu Ly chỉ tốn thời gian hai chén trà, Tôn lão sốc tới mức không khép được miệng.

Đợi Lưu Ly vẽ xong bức vẽ huyệt vị, Tôn lão run rẩy hai tay cầm bức vẽ huyệt vị lên, kích động mà nước mắt ngân ngấn.

“Ly… cô, cô thật sự là quý nhân của ta.” Tôn lão nhìn bức vẽ huyệt vị này, kích động không thôi, đối với Lưu Ly ngoài cảm kích chỉ có cảm kích.

Lưu Ly không tỏ ý kiến, chỉ nói: “Tôn lão, hôm nay ta đến thực ra là tới bán nhân sâm, bán xong nhân sâm ta còn có việc khác phải làm, không thể ở đây lâu được.”

Tôn lão nghe vậy, lúc này mới lưu luyến bỏ bức vẽ huyệt vị xuống: “Cô lại tìm được nhân sâm sao?”

Lưu Ly từ trong ngực lấy ra nhân sâm mình hái từ trong không gian từ sớm, để ở trước mặt Tôn lão.

Tôn lão nhìn thấy cây nhân sâm đó thì càng sửng sốt.

Cây sâm này, e là còn đắt giá hơn cây nhân sâm trước đó, vẻ ngoài này rất hiếm.

Nhân sâm ở núi hoang khó tìm, có chỗ một năm chưa chắc có thể mọc ra một hai cây, Lưu Ly này vậy mà không tới một tháng thì có được hai cây, thiết nghĩ chắc là người có vận may rất lớn.

Nghĩ tới đây, trong Tôn lão bèn có thêm một quyết định.

Không nói hai lời, lần này Tôn lão trực tiếp trả cho Lưu Ly 500 lượng bạc.

Lưu Ly cũng không từ chối, dù sao nhân sâm xuất xứ trong không gian của cô cô thấy dược hiệu tốt hơn nhân sâm hoang ở trong núi, quả thật xứng đáng với số tiền này.

Có điều, chất lượng nhân sâm trong không gian của cô quá tốt, không tới mức bất đắc dĩ, cô cũng sẽ không bán nữa, nếu không nhất định sẽ gây ra sự chú ý của người khác.

Trước khi thực lực của cô chưa đủ, cô không định quá mạo hiểm.

Lưu Ly cất ngân phiếu xong thì rời hậu đường, Tôn lão đích thân đưa cô ra ngoài.

“Ly đi thong thả, lần sau lại tới.” Tôn lão cười híp mắt nhìn Lưu Ly.

Lưu Ly khách sáo một phen, bèn rời khỏi Nhân Thọ Đường.

Lưu Ly lúc này lại không nhìn thấy, khi cô và Tôn lão đang nói chuyện, một nam nhân ở sảnh trước đang bắt mạch với đại phu đang dùng đôi mắt u tối nhìn mình.

“Phu quân, người phụ nữ vừa rồi chàng biết sao?”

Người phụ nữ nhu nhược nhìn trông không quá 20 tuổi, giữa mi tâm lại mang vài phần u sầu, lúc này thấy tướng công của nhà mình đang nhìn chằm chằm một bóng lưng của một người phụ nữ, không khỏi nghi hoặc.

“Không biết.” Nam nhân cũng chính là Tiêu Chí Sanh trực tiếp phủ nhận.

Nhưng thật ra hắn đã nhận ra Lưu Ly.

Không phải là người phụ nữ trước kia mình sỉ nhục ở trên phố hay sao?

Bình luận

Truyện đang đọc