Chương 487
Khi Trương Đại Tú chuẩn bị bế Trương Trần Thị vào xe ngựa, Trương Trần Thị tỉnh dậy, miệng hét tên của Trương Tiểu Muội.
Khi nhìn thấy Trương Tiểu Muội nằm trong vòng tay của Lưu Ly trong xe ngựa, Trương Trần Thị lại bật khóc, cho đến khi Lưu Ly kịp thời nói ra rằng Trương Tiểu Muội vẫn chưa bị vấy bẩn mới đỡ hơn một chút.
Về những mặt khác, khi Lưu Ly nhìn thấy vẻ đau lòng của Trương Trần Thị khi nhìn những vết thương trên người của Trương Tiểu Muội, cô lựa chọn tạm thời không nói ra.
Mà ở bên kia, Âu Dương Diệp lần đầu tiên giữ trẻ một mình mà đã giữ hai người một lúc, cũng có chút vò đầu bứt tai.
Làm thế nào để ở cùng với hai đứa trẻ năm tuổi?
Đang chờ lời giải đáp, rất gấp!
“Bình Bình Yên Yên, hay là chúng ta chơi trò chơi đi?” Suy nghĩ hồi lâu, Âu Dương Diệp chuẩn bị phá vỡ sự im lặng ngượng ngùng.
Ba người bọn họ đã nhìn nhau rất lâu rồi, nếu không tìm được việc gì làm, hắn cảm thấy hắn sẽ chết trẻ mất.
Ừ, là chết vì ngượng ngùng.
“Ấu trĩ!”Bình Bình xoay người, đi vào phòng lấy ra một cuốn sách, lặng lẽ lật từng trang.
Âu Dương Diệp: “…” Nhìn về phía Yên Yên.
Yên Yên cười híp mắt, nói: “Được ạ.”
Ngay khi Âu Dương Diệp thở phào nhẹ nhõm, Yên Yên tiếp tục hỏi: “Âu Dương thúc thúc có thể chơi trò bay lượn trên bầu trời với cháu được không?”
Âu Dương Diệp: “… Không được.”
Hắn là thương nhân, nhiều lắm cũng chỉ biết chút võ bảo vệ mình, không thể bay lên trời được.
Sau đó, Âu Dương Diệp thành công nhận được ánh mắt khinh bỉ từ Yên Yên.
Ngay khi Âu Dương Diệp muốn nói gì đó bù đắp, Yên Yên đã khôi phục nụ cười thiên thần trên mặt: “Vậy được, chúng ta chơi trò khác đi.”
Nghe vậy, Âu Dương Diệp thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn lại không nhìn thấy sự gian xảo trong mắt Yên Yên.
“Âu Dương thúc thúc, cháu có thể tự mình chọn chơi gì không?”Yên Yên chớp đôi mắt, hỏi với vẻ mặt ngây thơ.
“Đương nhiên!”Âu Dương Diệp không thèm nghĩ ngợi thì gật đầu đồng ý.
Tiểu cô nương có yêu cầu là tốt, tốt hơn tiểu tử bên cạnh không gì tác động được?
Âu Dương Diệp nghĩ vậy, sau khi liếc nhìn Bình Bình không định quan tâm mình, đang chuyên tâm đọc sách thì càng mỉm cười thân thiết với Yên Yên.
“Âu Dương thúc thúc thật tốt.”Yên Yên vui vẻ nói, giang tay chạy về phía Âu Dương Diệp, ôm lấy Âu Dương Diệp.
“Âu Dương thúc thúc, thúc ngồi đi, cháu đi chuẩn bị công cụ, đi rồi sẽ quay lại ngay.”Yên Yên nói xong thì chạy về phía phòng của mình.
Âu Dương Diệp vẫn đang chìm đắm trong niềm vui được Yên Yên ôm, cũng không nghĩ nhiều chơi trò chơi cần công cụ gì, bèn dựa theo yêu cầu của Yên Yên mà ngồi xuống kiên nhẫn chờ đợi, không có nhìn thấy ánh mắt như ‘nhìn kẻ ngốc’ của Bình Bình ở bên cạnh.