CHƯƠNG 339
Lưu Ly: “…” Khóe miệng vừa mới cong lên liền mất tự nhiên mà hạ xuống.
Không hiểu sao cô lại có một loại dự cảm rất xấu.
Quả nhiên là dự cảm chưa từng khiến cô thất vọng, chỉ nghe thấy câu nói tiếp theo của Yên Yên là: “Mẹ à, cha và mẹ của Trương Nhị Hổ ngủ cùng nhau, mà tại sao cha và mẹ lại không thể ngủ cùng nhau?”
Lưu Ly: “… đó là nhà của Trương Nhị Hổ.”
Yên Yên lại càng thêm nghi ngờ, duỗi hai cái tay nhỏ ra rồi bắt đầu khoanh lại: “Nhưng mà cha mẹ của Trương Cẩu Đản, Trương Tiểu Anh đều ngủ cùng nhau mà.”
Nói đến đây, cái miệng nhỏ của Yên Yên không nhịn được mà xẹp xuống: “Mẹ, tại sao cha và mẹ lại không ngủ cùng nhau, có phải là cha sắp đi rồi không?”
Nói xong, hốc mắt Yên Yên đỏ hoe mà nhìn Cố Tại Ngôn: “Có phải là cha sắp đi không?”
Lưu Ly: “…”
Ai có thể nói cho cô biết những thứ này là ai đã dạy Yên Yên không?
Còn nữa, tại sao cô và Cố Tại Ngôn không ngủ cùng nhau thì Yên Yên sẽ liên tưởng đến chuyện Cố Tại Ngôn sắp đi, rốt cuộc là nó liên quan chỗ nào?
Lưu Ly cảm thấy đầu đau muốn nổ tung, chẳng biết nói gì.
Lúc này, cô căn bản không dám nhìn Cố Tại Ngôn.
Nếu như Cố Tại Ngôn cho rằng là mình dạy Yên Yên nói như vậy thì làm sao, cô rất cần thể diện mà.
Tiêu rồi.
Nhưng thấy biểu cảm của Yên Yên càng ngày càng mếu máo, nước mắt đọng lại trong mắt càng ngày càng nhiều, bộ dạng như là lập tức rơi xuống. Cuối cùng, Lưu Ly không thể không nói: “Không phải đâu, cha con sẽ không đi đâu, mẹ và cha cũng đâu có không ngủ cùng nhau.”
Lưu Ly vừa mới nói xong câu này, Bình Bình, Yên Yên và Cố Tại Ngôn liền nhìn về phía Lưu Ly.
Lưu Ly: “…”
Cô muốn đánh vào mặt mình một cái.
Cái miệng ngu ngốc này.
Giải thích như thế nào mà không được? Không phải là cô có thể nói dối một cách đàng hoàng à? Tại sao đến thời khắc mấu chốt mà cô lại sơ suất như thế?
Nói cái gì mà không được, tại sao lại cứ muốn nói là bọn họ sẽ ngủ cùng nhau?
Nếu như thật sự ngủ chung, vậy thì phải làm sao đây?
Cô không thể nói là mình muốn bồi dưỡng tình cảm với Cố Tại Ngôn một lần nữa, cho nên mới tạm thời tách ra ngủ?
Có rất nhiều lý do để giải thích, có câu nào mà không thích hợp, tại sao cô lại ngu ngốc lựa chọn câu nói này chứ?
Lưu Ly khóc không ra nước mắt, cô thật sự muốn đập đầu vào đậu hũ.
Nhưng phải làm sao đây?
Lời đã nói ra khỏi miệng, có muốn thu lại cũng không kịp.
Nhất là Yên Yên còn nhìn cô với gương mặt đòi xác nhận.