XUYÊN KHÔNG: CHA CON TÔI ĐÂU RỒI?

Chương 536

Khương Lão Thái vừa xác định Lưu Ly chính là ân nhân cứu Hỷ Bảo, kích động mà quỳ xuống với Lưu Ly, quỳ rồi còn gọi Hỷ Bảo cách đó không sao: “Hỷ Bảo mau đến, đây là ân nhân.”

Hỷ Bảo có chút mờ mịt, nhưng vẫn nghe lời bỏ đồ trong tay xuống đi về bên này.

Khương Lão Thái kéo Hỷ Bảo qua, đang muốn bảo Hỷ Bảo quỳ xuống, Lưu Ly vội vàng nhìn Bạch Nhạc một cái.

Bạch Nhạc thấy thế, lập tức kéo Hỷ Bảo, không cho cậu bé quỳ, sau đó lại đỡ Khương Lão Thái lên.

Dù vậy, Khương Lão Thái vẫn kích động, nói với Hỷ Bảo: “Hỷ Bảo, vị này chính là thần y cứu con trước đó, bây giờ thần y lại cứu bà cháu chúng ta, là ân nhân lớn của chúng ta.”

Hỷ Bảo mặc dù khó hiểu vì sao ân nhân không giống như trong trí nhớ, nhưng mà nghĩ là lời nãi nãi nói khẳng định không sai, vì vậy muốn quỳ xuống với Lưu Ly.

Nãi nãi từng nói, đối với ân nhân, là phải quỳ xuống.

Lưu Ly lại không cho Hỷ Bảo quỳ xuống, chỉ nói: “Đừng quỳ đến quỳ đi, nhanh đi theo Bình Bình và Yên Yên cùng ăn gì đó đi.”

Hỷ Bảo nhìn Khương Lão Thái, Khương Lão Thái vội vàng nói: “Ân nhân bảo con làm gì thì làm đó, nghe ân nhân là được.”

Hỷ Bảo nghe nãi nãi nói như vậy, lúc này mới lại đi tìm Bình Bình và Yên Yên.

Lưu Ly lại nhìn Khương Lão Thái, hỏi: “Hai bà cháu có tính toán gì không?”

Khương Lão Thái thật không ngờ Lưu Ly lại hỏi như vậy, không khỏi ngẩn người, lập tức nói: “Ân nhân đã cứu bà cháu ta hai lần, bà cháu chúng ta đương nhiên muốn dốc sức vì ân nhân…”

“Khế ước bán thân của hai người quả thật là nằm trong tay ta, nhưng ta cũng chỉ là mua hai người, không xem là cứu.”Nói xong, Lưu Ly lấy thân khế hai bà cháu Khương Lão Thái ra: “Nghe người bán nói nhà của hai người bị cướp rồi, nếu như bà muốn cướp lại nhà, ta có thể giúp được bà, đến lúc đó nếu bà muốn chuộc thân cũng không sao.”

Vốn hai bà cháu Khương Lão Thái cũng chỉ là tốn một lượng bạc mua về, đối với cô bây giờ mà nói cũng không đáng bao nhiêu tiền.

Mà sợ dĩ lại mua bọn họ, cũng chẳng qua là nhớ đến duyên phận lúc trước thôi, dù sao mình đã từng cứu Hỷ Bảo, bây giờ có thể thuận tay giúp một chuyện, cô đương nhiên cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn, dù sao cũng không hẳn là người xa lạ.

Cho nên, nếu như Khương Lão Thái muốn chuộc thân cho mình và Hỷ Bảo, cô cũng không ngăn lại.

Khương Lão Thái nghe Lưu Ly nói vậy thì ngẩn người, nhất thời không kịp phản ứng lại ý của Lưu Ly, đợi đến lúc phản ứng lại, Khương Lão Thái “Phịch”một tiếng lại quỳ xuống, lúc Lưu Ly còn chưa phản ứng lại kịp đã dập đầu với Lưu Ly: “Đa tạ ân nhân.”

Lưu Ly nhìn Khương Lão Thái, cũng không bởi vì lựa chọn của Khương Lão Thái mà có bất mãn gì, chỉ nhìn về phía Ám Bát: “Chuyện này giao cho ngươi làm.”

Nói xong, hơi dừng một chút, Lưu Ly mới như có ngụ ý nói: “Không cần quá khách khí.”

Đối với người cướp tài sản của người khác còn muốn bán chủ nhân đi, không có cái gì phải khách khí.

Thực tế Khương Lão Thái còn là trưởng bối của người nọ, loại người này càng thêm không cần tha.

Ám Bát nghe vậy đáp vâng, cũng không nói gì thêm.

Nhưng vì quá muộn, lại thêm hai bà cháu Khương Lão Thái quá mức mệt mỏi, Lưu Ly cũng không để Ám Bát vội vàng đưa hai người đi, để cho hai bà cháu bọn họ nghỉ ngơi ở sương phòng một đêm rồi rời đi.

Bởi vì ngày mai lúc mỹ thực thành khai trương còn phải sớm đến mỹ thực thành làm chủ toàn cục, Lưu Ly sớm đã đi ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc