CHƯƠNG 265
Chuyện này… Có phải hơi buồn cười quá hay không?
Hắn cũng biết chuyện ngày trước chủ nhân bị hãm hại.
Hắn cũng biết chuyện chủ nhân dùng một người phụ nữ để giải độc, nhưng sau khi xong việc, cô ta lại biến mất không giấu vết.
Nhưng người phụ nữ biến mất năm ấy lại là Lưu Ly sao? Một người phụ nữ nông thôn bình thường đến không thể bình thường hơn?
Sao có thể?
Tại Lâm vô cùng khiếp sợ, sau đó bỗng nhiên hắn cảm thấy sau lưng lạnh buốt.
Vừa ngẩng đầu thì hắn nhìn thấy chủ nhân đang nhìn mình với ánh mắt lạnh lẽo.
“Chủ nhân…” Hắn không làm gì sai mà? Sao chủ nhân lại nhìn mình với ánh mắt như vậy?
Làm hắn rất sợ đó!
“Chuyện hôm nay, không được để lộ ra ngoài!” Cố Tại Ngôn ra lệnh với giọng lạnh lẽo.
Tại Lâm: “… Vâng.” Hắn rất muốn biết lý do, nhưng không dám hỏi.
Theo Tại Lâm thấy, chuyên ‘vợ chồng’, ‘cha con’ nhận nhau chẳng phải là chuyện tốt hay sao?
Sao chủ nhân lại không muốn nói cơ chứ?
Còn lý do tại sao Lưu Ly lại nổi giận vì việc đó? Tạ Lâm hoàn toàn suy xét điểm này.
Có thể sinh con nối dõi cho chủ nhân là ước mơ tha thiết của bao nhiêu người phụ nữ trong kinh thành, sao lại có người phụ nữ tức giận vì việc đó cơ chứ?
Cố Tại Ngôn nhìn Tại Lâm cảnh cáo, sau đó hắn bước chân ra ngoài.
Vốn dĩ hắn định đi giải quyết công việc, nhưng bất giác bước chân lại đi đến ngoài cửa viện của Lưu Ly và Bình Bình.
Cửa khép hờ, nhưng Cố Tại Ngôn không dám đi vào trong.
Tuy không biết mọi chuyện như thế nào, nhưng hắn hơi tin lời của Nhật Thiên.
Nghĩ đến cảnh trước kia Lưu Ly trao mình cho một người đàn ông không có trách nhiệm, khiến hắn muốn đánh người đàn ông đó một trận thay cho cô, mà trong lòng hắn dần áy náy không chịu được.
Hắn không ngờ, hắn lại là người đàn ông không có trách nhiệm mà mình muốn đánh.
Lại nhớ lại thái độ của Lưu Ly với cha ruột của đứa bé, không hiểu sao Cố Tại Ngôn lại cảm thấy chột dạ, không dám để Lưu Ly biết được sự thật.
Trong khoảng thời gian ở chung, tuy không thể nói rằng cực kỳ hiểu Lưu Ly, hắn cũng hiểu một ít về tính cách của cô.
Nếu như Lưu Ly biết được hắn là cha ruột của đứa bé, chỉ e rằng cô sẽ không bao giờ để ý đến hắn nữa…
Nghĩ đến trường hợp đó, trong lòng Cố Tại Ngôn lại cảm thấy căng thẳng.
Đúng lúc này, cửa viện mở ra một nửa, Cố Tại Ngôn nhìn thấy Lưu Ly nắm tay Bình Bình.
Vì chột dạ, nên xém chút nữa Cố Tại Ngôn đã quay người chạy trối chết.
Tuy nhiên, vì đã rèn dũa được sự bình tĩnh trong nhiều năm, nên Cố Tại Ngôn có thể kiếm chế cảm giác muốn chạy trốn, nhưng ánh mắt lại chẳng dám nhìn về phía Lưu Ly.