XUYÊN KHÔNG: CHA CON TÔI ĐÂU RỒI?

CHƯƠNG 186

10 người đánh một người, còn là đánh mạnh tay, nếu cô đi như vậy, Trương Nhị Lang sợ rằng sẽ xảy ra chuyện.

Gần như không cần suy nghĩ, Lưu Ly lắc lư đứng dậy, sau đó giơ tay vươn người kéo dây thừng phía trước lại, dùng sức kéo.

Mũi bò bị đau, con bò dừng lại.

Lưu Ly nhanh chóng xuống khỏi xe bò, chạy về phía đám người Tiêu lưu manh…

Thôn Đại Vĩ, xung quanh nhà cỏ của Lưu Ly, hôm nay rất náo nhiệt.

Trong thôn trừ những người lên núi hái nấm, gần như đều cầm đồ tới trước nhà của Lưu Ly.

Bởi vì sân không lớn làm việc không được, cho nên đa số mọi người đều ngồi ở bên đường.

Phương thức lấy hạt thông thật sự thô bạo, trực tiếp chặt một dao xuống, sau đó moi hết hạt thông bên trong ra, như vậy là xong việc.

Trương Trần Thị vẫn làm giám sát, nếu có ai lén ăn gian giở trò lấy không sạch hạt thông, vậy thì phải làm lại, sẽ bị ghi vào danh sách thất tin.

Đương nhiên, từ danh sách thất tín này là Lưu Ly đưa ra.

Tóm lại, các thôn dân không có ai nguyện ý mất đi cơ hội kiếm tiền, cho nên làm việc rất nghiêm túc.

Trương Trần Thị đi qua đi lại như con thoi ở trước mặt mọi người lông mày lại không giãn ra được, rõ ràng tâm sự trùng trùng.

Mà trong phòng, để yên tĩnh tránh bị nhìn như khỉ, đợi sau khi người trong thôn tới, Cố Tại Ngôn dẫn hai đứa trẻ về phòng bắt đầu học chữ.

Vốn Bình Bình hiếu học, ngược lại cũng không có gì, nhưng Yên Yên lại vừa nghe thấy học chữ thì điển hình ghét bỏ.

Cố Tại Ngôn không muốn quan hệ ‘cha con’ không dễ dàng mới hàn gắn được một chút xíu thì bị rạn nứt, bèn chỉ để mặc Yên Yên nhàm chán đợi ở bên cạnh xem Bình Bình học chữ.

Bởi vì không có bút mực, cho nên Bình Bình dùng tay nhúng nước viết chữ ở trên bảng gỗ.

Khi Yên Yên chán còn thỉnh thoảng cố ý làm phiền Bình Bình, có điều Bình Bình không có chịu ảnh hưởng của Yên Yên, vẫn rất chuyên tâm viết chữ.

Cuối cùng có lẽ là cảm thấy chán quá, Yên Yên chạy ra bên ngoài xem mọi người bóc hạt thông.

Chỉ là sau khi thời gian trôi qua, Bình Bình vốn chuyên tâm viết chữ lại bỗng nhiên trở nên có hơi nóng nảy, thỉnh thoảng sẽ nhìn ra bên ngoài.

“Muốn đi chơi sao?” Cố Tại Ngôn hỏi.

Bình Bình liếc nhìn Cố Tại Ngôn, không nói chuyện, tiếp tục viết chữ.

Chỉ là duy trì một lúc thì Bình Bình lại dừng lại, nhìn ra cửa.

Cố Tại Ngôn thấy vậy, bèn nói: “Muốn chơi thì đi đi.”

Tiểu tử này, hắn cũng coi như nhìn ra rồi, ngoài chuyên tâm, còn thông minh, về cơ bản những thứ hắn dạy một lượt thì nghe rồi không quen, xem rồi không quen, vậy nên Cố Tại Ngôn không nghiêm khắc với cậu bé.

Bình Bình để bảng gỗ xuống, đứng dậy, đi về phía cửa.

Chỉ là còn chưa tới cửa thì Bình Bình quay đầu nhìn sang Cố Tại Ngôn: “Mẹ của con còn chưa về.”

Bình luận

Truyện đang đọc