XUYÊN KHÔNG: CHA CON TÔI ĐÂU RỒI?

CHƯƠNG 347

Thấy Yên Yên như vậy, Lưu Ly hơi sửng sờ, lập tức thở phào một hơi.

“Lần sau con nhất định không thể đối mặt với người xấu một mình, có biết không?” Lưu Ly cảnh cáo.

Mặc dù biết lần này Yên Yên bị “đánh khóc” là do Yên Yên cố tình, nhưng mà Yên Yên vẫn còn nhỏ, đơn độc một mình đối mặt với loại người như Tiêu thị thì vẫn được, nhưng nếu như đối phương là một nam nhân chạy nhanh hơn cô bé thì sao đây?

Cô cũng không muốn nhìn thấy Yên Yên bị thương.

Yên Yên nhìn thấy mẹ mình lo lắng như vậy, cho là mình đã làm sai, vội vàng nói xin lỗi: “Mẹ, con xin lỗi, lần sau Yên Yên sẽ không làm như vậy nữa.”

Nói xong, Yên Yên lúng túng giải thích: “Yên Yên không muốn bà ấy lấy thịt của gia đình chúng ta, đó là thịt mà mẹ đã chuẩn bị dùng ở tiệc tân gia mà.”

Số thịt đó là Lưu Ly đã đặt nguyên con với người bán thịt.

Bởi vì Lưu Ly chuẩn bị làm thịt kho để chiêu đãi mọi người, cho nên mới kêu người bán thịt giết heo treo trong gian phòng trống ở dãy nhà phía sau.

Nghe thấy lời nói của Yên Yên, Lưu Ly lắc lắc đầu: “Thịt không quan trọng bằng Yên Yên, nếu gặp phải chuyện này thì Yên Yên cứ đi tìm mẹ, mẹ sẽ giải quyết cho con.”

Nói xong, Lưu Ly lại nhìn Cố Tại Ngôn: “Con cũng có thể gọi cha mà.”

Yên Yên nghe thấy thịt không quan trọng bằng mình, cảm giác hồi hộp trong lòng mới tiêu tan, trên gương mặt nhỏ nhắn thì nở nụ cười tươi như hoa: “Vâng ạ, Yên Yên đã nhớ rồi, Yên Yên sẽ gọi cha để cha đi đánh người xấu.”

Thấy Yên Yên nói như vậy, Lưu Ly không còn nói gì nữa, một nhà bốn người đi vào từ cửa hông.

Lúc đi vào, Lưu Ly khóa cửa hông lại để tránh có người thừa cơ vào nhà từ cửa ấy.

Chỉ là vừa mới đi vào cửa sau nhà chính, cô đúng lúc nhìn thấy Trương Đỗ Quyên bước ra khỏi gian phòng của mình.

Rõ ràng là lúc Trương Đỗ Quyên nhìn thấy Lưu Ly thì giật mình, nhưng mà rất nhanh, Trương Đỗ Quyên liền giải thích: “Ly tỷ, tủ quần áo trong phòng tỷ thật là lớn quá đi, ta rất thích.”

Nói xong, Trương Đỗ Quyên lại nhìn Cố Tại Ngôn, trong nháy mắt biểu cảm liền trở nên xấu hổ mà ngượng ngùng.

“Cố đại ca, Ly tỷ có thể có một phu quân như huynh, thật là hạnh phúc biết bao, muội thật rất hâm mộ.” Nói xong, Trương Đỗ Quyên đỏ hết cả mặt.

Lưu Ly: “…” Đào góc tường đã đào đến cửa nhà, có thể hàm súc một chút được không, quá lộ liễu rồi.

Nhưng mà Lưu Ly lại nhìn Cố Tại Ngôn, muốn xem xem Cố Tại Ngôn làm như thế nào.

Mà lúc này, Bình Bình cũng nhíu mày nhìn Cố Tại Ngôn, chờ phản ứng của Cố Tại Ngôn.

Yên Yên lại nhìn Trương Đỗ Quyên với vẻ mặt khó hiểu: “Này dì, có phải là dì thích cha cháu không?”

Lưu Ly: “…” Con gái thật là ngay thẳng… cô rất thích.

Trương Đỗ Quyên không ngờ là Yên Yên lại hỏi mình lời này, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì.

Dù sao thì nàng ta vẫn là một cô nương còn chưa xuất giá, da mặt dày có hạn.

Nhưng mà nhớ tới lúc nãy mình nhìn thấy cách bài trí trong căn nhà này, Trương Đỗ Quyên nhịn xuống, sau đó lại nhìn Cố Tại Ngôn với vẻ ngượng ngùng.

Chỉ nhìn thấy Cố Tại Ngôn lạnh lùng nhìn mình, Trương Đỗ Quyên lập tức luống cuống.

Lúc này, Yên Yên lại bắt đầu thúc giục: “Dì vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của Yên Yên.”

“Chuyện này…” Trương Đỗ Quyên cúi thấp đầu, gương mặt đỏ bừng, xấu hổ nhẹ gật đầu: “Đúng là ta rất thích Cố đại ca…”

Bình luận

Truyện đang đọc