CHƯƠNG 395
Cô không phải không muốn nhúc nhích, không phải không muốn chạy, mà là kiến thức đã học được vào kiếp trước nói cho cô biết, cô không thể di chuyển cũng không thể chạy.
Càng sợ hãi, trong đầu càng tỉnh táo đến đáng sợ, cách xử lý khi gặp hổ ở nơi hoang dã cũng lập tức hiện ra.
Từ từ lùi lại kéo giãn khoảng cách rõ ràng là không được, bởi vì con hổ cách cô rất gần, cô đã rơi vào khoảng cách cảnh giới.
Bây giờ điều duy nhất cô làm chính là bất động, không chạy trốn, không khom lưng cúi đầu.
Bởi vì một khi cô có bất cứ động tác nào, con hổ sẽ coi cô thành thức ăn mà lao tới.
Có điều, cô không có ngồi yên chờ chết.
Bởi vì cô phát hiện, tuy cô không biết tại sao không thể đi vào không gian linh tuyền, nhưng đồ trong không gian cô lại có thể lấy ra được.
Vừa hay, trong không gian có thuốc mê và thuốc độc mà cô dùng để phòng ngừa, nếu con hổ trong lúc đối đầu với cô không có rời đi mà chuẩn bị lao về phía cô, vậy thì điều duy nhất cô có thể làm chính là dùng số thuốc này để bảo vệ mình.
Chỉ là số thuốc này có tác dụng lớn cỡ nào với con hổ, trong lòng cô lại không có tự tin.
Ám Ngũ trốn ở trên cây, nhìn một người một hổ không ai nhúc nhích, không khỏi nhíu mày, trong mắt đều là sự khó hiểu.
Vào lúc này, con hổ đã cử động.
“Gừ” một tiếng rồi nhảy lên, lao về phía Lưu Ly…
Khi nhìn thấy con hổ lao về phía Lưu Ly, mà Lưu Ly hoàn toàn bất động, Ám Ngũ mới sửng sốt nhận ra điều không đúng của sự việc.
Chỉ trong nháy mắt, Ám Ngũ đã ướt đẫm áo sau.
Cho dù cơ thể nhanh hơn đại não lập tức lao ra, nhưng vẫn không kịp.
Khi Cố Tại Ngôn đến, cái đập vào mắt chính là một con hổ với thân hình to gấp mấy lần Lưu Ly, đang lao về phía Lưu Ly, hơn nữa còn há cái miệng đỏ lòm, tư thế muốn nuốt chửng Lưu Ly.
Lúc này, cảm giác gì Cố Tại Ngôn cũng không có cảm thấy.
Chỉ ngay lập tức phi con dao găm ở eo ra.
Mục tiêu, cổ họng của con hổ.
Mà khi Lưu Ly thấy con hổ tới gần mình, cũng rải phấn độc trong tay về phía con hổ.
Nhưng bột thuốc rải ra, động tác của con hổ dường như không bị ảnh hưởng.
Cô thậm chí có thể cảm nhận được mùi tanh do con hổ phun ra trực tiếp sộc vào mặt cô, trái tim vốt lên cổ họng, tay lại bảo vệ chặt cổ họng và đầu của mình, đây là thủ đoạn cuối cùng tự cứu khi gặp phải hổ ở nơi hoang dã.
Thời gian chờ đợi đau đớn hoặc tử vong có thể nói rất dài, Lưu Ly cũng không biết qua bao lâu, cơn đau mà cô nghĩ lại không tới.
Lưu Ly mở mắt ra, lại thấy con hổ nằm gục trên đất không nhúc nhích.
Nguy cơ giải trừ, cô không biết cảm giác biến mất từ khi nào cuối cùng đã trở lại vào lúc này, cô nghe thấy tiếng hít thở gấp gáp ở đằng sau.
Bỗng quay đầu lại, lại thấy Cố Tại Ngôn không biết từ khi nào đã đứng ở đằng sau cô, cách cô chỉ còn một bước.