NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 1022:

 

Bỗng ngửi được màu máu ngai ngái Lê Hương đột nhiên cảm thấy ngực không khỏe, cảm giác chua vọt lên, cô đẩy Mạc Tuân ra, chạy thật nhanh vào phòng tắm, ôm bồn cầu khom lưng nôn mửa.

 

Nôn đến xây xẫm mặt mày.

 

Mạc Tuân nhanh chóng vào phòng tắm, anh vươn bàn tay to vỗ vỗ lưng Lê Hương, mi tâm anh khí nhíu chặt, anh thấp giọng hỏi: “Lê Hương, em làm sao vậy?”

 

Lời vừa dứt, Mạc Tuân tựa như chợt nghĩ đến thứ gì, bàn tay của anh cứng đờ.

 

Lê Hương dừng nôn, hàng mi nhỏ dài run rẫy, cô nhanh chóng đứng dậy: “Em rất khỏe, em còn có việc, đi trước.”

 

Cô đã nhạy bén nhận ra tâm tư anh biến hóa, cho nên muốn nhắc chân chuồn khỏi đây.

 

Thế nhưng không đơn giản như vậy, Mạc Tuân kéo lại cổ tay mảnh khảnh của cô, anh chậm rãi nheo lại đôi mắt thâm thúy, mang theo vài phần sắc bén đánh giá cô: “Lê Hương, nói cho anh biết, rốt cuộc em bị cái gì?”

 

“Vừa rồi em đã nói rồi, em rất khỏe…”

 

“Em nói dối!” Mạc Tuân trực tiếp cắt lời cô.

 

Lê Hương nghẹn lời.

 

Ánh mắt Mạc Tuân chậm rãi đi xuống, rơi vào vùng bụng bằng phẳng của cô: “Lê Hương, có phải em… còn mang thai không? Anh nhớ, lúc em mới mang thai cũng hay nôn như vậy, em có phải… vẫn chưa phá hư con chúng ta, con của chúng ta vẫn còn ở trong bụng của em, đúng không?”

 

Lê Hương nhanh chóng lắc đầu phủ nhận: “Không đúng.”

 

“Ha ha ha…” Mạc Tuân lại đột nhiên bật cười, từ trong cổ họng bật ra giọng nói trầm thấp mà vui vẻ, anh một tay chống thắt lưng, vui vẻ quay xung quanh mấy vòng: “Nhất định là như vậy, anh đã nói rồi mà, Lê Hương em sao có thể ác như vậy, sao em có thể giết con của chúng ta được chứ.”

 

“Mạc Tuân, anh hãy nghe em nói đã.”

 

“Anh không muốn nghe em nói, Lê Hương, con nhỏ lừa đảo này, em đã gạt anh rất nhiều lần, anh bắt đầu không tin em rồi, hiện tại anh chỉ tin lời của bác sĩ, anh sẽ gọi bác sĩ qua ngay bây giờ, nơi này là Hoa Tây Châu, em không thông đồng được đám bác sĩ đâu, bọn họ đều là người của anh.”

 

Mạc Tuân nhanh chóng lầy điện thoại ra, cho gọi cho Sùng Văn.

 

Bởi vì lần trước Lê Hương thông đồng với đám bác sĩ, cho nên lần này Mạc Tuân đặc biệt cần thận, chuyện này giao cho Sùng Văn làm, bác sĩ đều là người của Tá La môn, vô cùng sạch sẽ.

 

Rất nhanh tiếng đập cửa liền vang lên, Sùng Văn mang theo một bác sĩ và hai y tá đi đến: “Thiếu chủ, bác sĩ tới rồi.”

 

Mạc Tuân nhìn bác sĩ: “Mau kiểm tra thai cho cô ấy, tôi muốn xác định cô ấy để xem rốt cuộc cô ấy có mang thai hay không.”

 

“Vâng.”

 

Bác sĩ đi lên trước, mở hòm thuốc ra, anh ta cung kính nhìn Lê Hương: “Lê tiểu thư, hiện tại tôi cần xét nghiệm máu, phiền cô đưa ngón tay ra.”

 

Lê Hương đứng yên không nhúc nhích, rõ ràng cho thấy không phối hợp.

 

“Lê Hương, ngoan, lấy máu sẽ không quá đau đâu em, em ráng một chút.” Mạc Tuân dịu dàng dỗ cô, sau đó cầm tay của cô đưa cho bác sĩ.

 

Rất nhanh, bác sĩ liền lấy được máu.

 

Kết quả chẳng máy chốc sẽ có, Mạc Tuân cảm giác mình đã đợi không kịp, tính cách của anh xưa nay thành thục trầm ổn, hiếm khi hấp tấp, nhưng là bây giờ anh hở một chút là chạy đến chỗ bác sĩ để kiểm tra, lại nôn nóng hệt như đám thanh niên mới lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc