NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 16:

 

Bây giờ bên cạnh môi cô dính một ít bơ sữa.

 

Sau lời nhắc nhở của anh, bản tính thiếu nữ Lê Hương đã vươn lưỡi ra trực tiếp liễm vết sữa vào miệng.

 

Khi cô ngước mắt lên nhìn anh một lần nữa, Mạc Tuân vừa đảo mặt quét qua đôi môi đỏ mọng của cô, vừa giơ tay kéo lỏng và vạt trên cổ áo, yết hầu chuyển động lên lầu, bước vào phòng sách.

 

Vành tai trắng như tuyết của Lê Hương đỏ lên, động tác nới lỏng cà vạt của Mạc Tuân rất trí mạng, như thể dùng ánh mắt để lái xe.

 

Lê Hương mau chóng rút ra khăn tay dùng lực lau miệng.

 

Lúc này quản gia dẫn theo một ông già lên lầu, Lê Hương hỏi: “Bà nội, người đó là ai vậy?”

 

“Ò, đó là Nam Uyên tiên sinh, một tháng sẽ đến đây một lần.”

 

Trong lòng Lê Hương lộp cộp nhảy dựng, Nam Uyên tiên sinh chính là đại sư thôi miên nồi tiếng thế giới, cô học y, đương nhiên đã từng nghe qua đại danh của ông.

 

Nam Uyên tiên sinh vậy mà lại đến đây, ông ấy chắc chắn là đến để điều trị chướng mất ngủ cho Mạc Tuân, xem ra chướng mất ngủ của anh còn nghiêm trọng hơn cô tưởng tượng.

 

Lê Hương không yên tâm, cho nên cô đi tới cửa phòng sách, lúc này bên trong truyền đến một tiếng vang quái dị, Lê Hương cả kinh, nhanh chóng đẩy cửa phòng sách.

 

Trong thư phòng một đống hỗn độn, toàn bộ văn kiện ở trên bàn sách đã rơi xuống thảm trải sàn, đồng hồ ở trong tay Nam Uyên tiên sinh cũng rơi vỡ.

 

Mạc Tuân đứng ở trước bàn làm việc, hai bàn tay lớn nắm chặt lại để trên mặt bàn, gân xanh ở trên tay anh đập mạnh, ngực anh phập phồng giống như một con dã thú đang thở gấp.

 

Nghe thấy tiếng mở cửa, Mạc Tuân ngẩng đầu lên, Lê Hương đụng phải con ngươi mắt thâm thúy của anh, bây giờ trong đôi mắt anh nhuộm màu máu đáng sợ, còn có xiềng xích dữ tợn.

 

Anh bây giờ, giống như biến thành một người khác.

 

Lê Hương đã không còn xa lạ với người này, tối hôm qua vừa mới gặp.

 

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Mạc Tuân mím môi mỏng thành đường cong lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Ra ngoài!”

 

Lê Hương đứng đó không động đậy.

 

Quản gia nhặt những mảnh vỡ đồng hồ lên dẫn Nam Uyên tiên sinh đi ra ngoài, đóng cửa phòng sách lại.

 

Một cánh cửa phòng, ngăn cách ra hai thế giới.

 

Lê Hương nhìn về phía Nam Uyên tiên sinh: “Nam Uyên tiên sinh, anh ấy sao rồi?”

 

Nam Uyên tiên sinh lắc đầu: “Lúc vừa mới bắt đầu tôi còn có thể tiên hành thôi miên cho Mạc thiếu, để một tháng cậu ấy được nghỉ ngơi một ngày, nhưng tình huống tinh thần của cậu ấy tồi tệ quá nhanh, Mạc thiếu vô cùng cảnh giác, phòng tuyến trong lòng vừa mạnh mẽ vừa kinh khủng, tôi không có cách để tiến hành thôi miên cậu ấy nữa rồi.”

 

Không ngoài dự tính của Lê Hương, Mạc Tuân là một người đàn ông trưởng thành thâm trầm mà sâu sắc, cảm xúc rất ít khi lộ ra ngoài, người đàn ông như vậy bình tĩnh mà tự kiềm chê.

 

Lê Hương nhẹ nhàng buông tay xuống, sau đó cô giơ tay tháo chốt cửa, muốn tiến vào.

 

“Thiếu phu nhân, không thể, bây giờ cô vào rất nguy hiểm, lẽ nào cô đã quên chuyện tối hôm qua rôi sao?” Bác Phúc quản gia nhanh chóng ngăn cản nói.

 

Con ngươi mắt của Lê Hương nhìn vào bác Phúc: “Bác Phúc, chính bởi vì cháu không quên, cho nên cháu mới muốn tiến vào, ngỡ khi chướng mất ngủ phát triển thành bệnh tinh thần, anh ấy sẽ không thể khống chế được cái trạng thái cáu gắt phiền muộn đó trong cơ thể mình nữa, đến lúc đó phân tách ra nhân cách thứ hai, nhân cách thứ hai sẽ hoàn toàn thay thế được anh ấy.”

 

Sắc mặt bác Phúc tái nhợt.

 

Lê Hương đẩy cửa bước vào.

 

Trong phòng sách, Mạc Tuân thấy Lê Hương quay lại, vẻ lo lắng ở mi tâm lại rơi xuống một tầng: “Ra ngoài, đừng để cho tôi phải nói câu này lân thứ ba.”

 

Lê Hương tiến lên, trong con ngươi mắt tràn ra ý cười: “Mạc tiên sinh, tôi chính là muốn thử anh nói câu này lần thứ ba sẽ như thế nào?”

 

Mạc Tuân cảm thấy toàn thân khó chịu, gân xanh ở trên thái dương của anh đã gồ lên, thân thể chậm rãi không khống chế được, anh không muôn tôn thương cô.

Bình luận

Truyện đang đọc