NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 114:

 

Lê Hương mở mắt ra, lúc này ánh mắt trời đã chiếu xuyên qua chiếc rèm bên cửa cổ, khiến căn phòng trở nên ấm áp.

 

Trong nháy mắt cơn buồn ngủ tan đi, Lê Hương chậm rãi cong miệng lên: “Lê Nghiên Nghiên, cô về rồi à?”

 

Bên kia Lê Nghiên Nghiên dịu dàng cười: “Đúng vậy Quán Quán tôi về rồi, chớp mắt đã mười năm, đã lâu không gặp.”

 

Lê Hương nhếch môi: “Lê Nghiên Nghiên, cô có tin không, suốt mười năm nay, ngày nào tôi cũng nghĩ tới cô.”

 

“Đương nhiên tôi tin, tôi cũng biết một ngày nào đó Quán Quán cô sẽ quay lại, vì vậy, suốt mười năm nay, tôi không dám chậm trễ, nỗ lực phấn đấu để bản thân trở nên ưu tú hơn, chính à vì có thể ném cô xuống vực thẳm thêm một lần nữa.”

 

Lê Nghiên Nghiên là tiểu thư hàng đầu Hải Thành, ngoại hình yêu kiều động lòng, giọng nói dễ nghe, cho dù nói “ném cô xuống vực thẳm” cũng có ý cười dịu dàng, không khỏi khiến người ta sợn tóc gáy.

 

Lê Hương nhìn tia nắng sớm rạng rỡ ngoài cửa số, chậm rãi nói: “Tôi đến từ vực thảm nên chưa bao giờ sợ hãi vực thẳm, nhưng cô thì khác, suốt mười năm nay cô vân sông trên thiên đường, tôi đảm bảo, từ giây phút cô trở về, cô đã vĩnh viễn tạm biệt thiên đường, tha cho cô suốt mười năm nay đã là sự nhân từ lớn nhát của tôi với cô rồi.”

 

Quả nhiên, Lê Nghiên Nghiên trầm mặc một lúc rồi cúp máy.

 

Lê Hương cất di động, đứng dậy đánh răng rửa mặt, không thể không nói, tuy Lý Ngọc Lan sinh ra đứa vô dụng như Lê Điệp, nhưng Lê Nghiên Nghiên lại là một đối thủ không thể khinh thường.

 

Cô sẽ không quên, mười năm trước, Lê Nghiên Nghiên cúi đầu nhỏ yếu, khi đó, cô và Diệp Linh là bạn thân tốt nhất, Lê Nghiên Nghiên thường xuyên lén lút đứng một góc nhìn họ đầy hâm mộ, khi cô gọi cô ta tới chơi cùng, Lê Nghiên Nghiên luôn khẩn trương túm chặt mép áo mình, thẹn thùng sợ hãi.

 

Khi cô và Diệp Linh nói chuyện phiếm, Lê Nghiên Nghiên yên lặng như một cái đuôi nhỏ, lúc cô quay lại nhìn cô ta, cô ta luôn cười ngượng ngùng, nhỏ nhẹ nói mình không biết nói gì, chỉ cần lắng nghe là được rồi.

 

Thậm chí, có một làn, Lê Nghiên Nghiên vì cứu cô mà lao ra bị chó cắn một phát.

 

Bây giò, Lê Hương cảm thấy, Lê Nghiên Nghiên lên được vị trí cao cũng đầy nhẫn nhịn và chua xót, khi đó, Lê Nghiên Nghiên mới chỉ là đứa nhỏ mười mấy tuôi thôi.

 

Diệp Linh rất không thích Lê Nghiên Nghiên, khi đó, Diệp Linh còn nói với cô Lê Nghiên Nghiên là trà xanh, thánh mẫu, a dua, còn dặn cô phải cẩn thận. .

 

Chỉ tiếc là lúc đó, cô thật lòng coi Lê Nghiên Nghiên là bạn tốt, không hề đề phòng cô ta, thế nên mới bị cô ta đẩy xuống vực thẳm.

 

Hôm nay, Lê Hương không ra ngoài, cùng Mạc lão phu nhân làm cỏ, tưới cây cho vườn hoa, cô đang chờ đợi.

 

Buổi chiều, Lê Hương mở Weibo, Lê Nghiên Nghiên đã lên hot search.

 

Lê Nghiên Nghiên đăng một Weibo, ý nói là “vừa nghe tin dữ, tôi vội về nước, mẹ tôi phạm phải sai lầm lớn, không dám xin tha thứ, chỉ mong bà ấy có một cơ hội dứt bỏ lỗi lầm, tôi nguyện ý gánh vác tất cả mọi sai lầm của mẹ mình”.

 

Lê Nghiên Nghiên còn đăng kèm một tắm ảnh, ảnh chụp trong bệnh viện, Lý Ngọc Lan nằm trong phòng Hồi sức cấp cứu, đeo mặt nạ oxy, truyền dịch, Lê Nghiên Nghiên ngồi đầu giường, nắm chặt tay Lý Ngọc Lan, đau buồn bi thảm.

 

Lê Hương cười, Lê Nghiên Nghiên đăng Weibo thật tinh vi, cả bài dùng thân phận con gái chứng minh toàn diện mình vô tội mà hiếu thảo, có thể nói là điển hình của xã giao.

 

Mười năm nay, Lê Nghiên Nghiên rất được lòng người, tuy không tham gia giới giải trí nhưng trên Weibo cũng có hơn 1800 vạn fans, đa phần là fan não tàn, sức chiến đấu rất mạnh.

 

Lê Hương nhìn một chút, Lê Nghiên Nghiên đăng được 10 phút đã có hơn 100 vạn like, hot search cũng kèm theo chữ “HOTI”.

 

Comment chỉ có một dạng.

 

“Nữ thần Nghiên Nghiên đừng khóc, chúng em luôn ở bên chị.”

 

“Số nữ thần Nghiên Nghiên của mị thật khổ, phải gánh chịu bố mẹ như vậy sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc