NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 421:

 

Hoắc Tây Trạch cảm thấy Nhị ca của mình thật sự rất khác biệt, người ta đến quán bar uống rượu sẽ gọi mỹ nữ đến bồi, mà Nhị ca cứ như là đám mỹ nữ này sẽ làm bản anh vậy, gái dù có đẹp đến đâu cũng đừng nghĩ đến việc lấy được tiền từ anh.

 

Nhưng Hoắc Tây Trạch không dám khiêu khích Mạc Tuân, anh ta mau chóng chuồn ra ngoài.

 

Mạc Tuân uống thêm máy chai rượu, rượu ngắm chằm chậm, đôi mắt thâm thúy của anh nhuốm chút ngây dại, đã hơi say.

 

Lúc này, cửa phòng bao sang trọng được đầy ra, một bóng người bước vào, chính là Lê Nghiên Nghiên.

 

Đoạn thời gian trước Lê Nghiên Nghiên bị tổn thương nguyên khí nặng nề, vì vậy mấy ngày nay cô ta rất yên tĩnh, chỉ là dưới lớp vẻ ngoài tĩnh lặng kia cô ta đang ấp ủ mưu kế thâm sâu.

 

Lê Nghiên Nghiên bước vào, đến bên cạnh Mạc Tuân, cô ta thì thầm: “Mạc tổng… Mạc tổng…”

 

Mạc Tuân say rượu, không đáp lại.

 

“Mạc tổng, em đưa anh về phòng.” Lê Nghiên Nghiên đỡ Mạc Tuân dậy, đưa anh ra khỏi phòng bao sang trọng, đến phòng tổng thống.

 

Trong phòng tổng thống, Lê Nghiên Nghiênđặt Mạc Tuân trên chiếc giường lớn mềm mại, cô ta si mê nhìn ngũ quan tuấn tú trưởng thành của Mạc Tuân, sau đó đưa tay ra cởi áo sơ mi đen của Mạc Tuân.

 

Một cúc rồi hai cúc áo đã bị cởi ra, lộ ra xương quạt tỉnh xảo của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ xinh của Lê Nghiên Nghiên nhanh chóng đỏ lên, nhịp tim cũng tăng nhanh.

 

Khi cô ta chuẩn bị cởi cúc áo thứ ba, một bàn tay to lớn đột nhiên kéo qua siết chặt cánh tay cô.

 

Lê Nghiên Nghiên căng thẳng thở gấp, khi ngẳng đầu, Mạc Tuân trên giường đã từ từ mở mắt, ánh mắt có chút uễ oải vừa đen vừa sâu rơi vào mặt cô ta.

 

Bất cứ khi nào cô ta đối mặt với người đàn ông này, Lê Nghiên Nghiên đều cảm thấy sợ hãi căng thẳng.

 

Khí chất của người đàn ông có cả tài sản quyền thế địa vị quá mức mạnh mẽ, lúc ung dung nhìn chằm chằm người khác, thật giống như có thể nhìn thấu tâm hồn người ta.

 

“Lục… Mạc tổng…” Lê Nghiên Nghiên sợ hãi nói lắp bắp.

 

Lúc này Mạc Tuân đưa tay ra, trực tiếp kéo cô ta qua.

 

Lê Nghiên Nghiên nhanh chóng ngã vào vòng tay của anh, mùi cơ thể sạch sẽ của người đàn ông xen lẫn mùi thuốc lá và rượu nhàn nhạt xộc thẳng vào mũi cô, mùi hương đó quyến rũ đến chết người.

 

Toàn thân Lê Nghiên Nghiên mềm nhũn, gần như chảy ra thành nước trong vòng tay anh.

 

Tất cả hệt như một giấc mơ, Lê Nghiên Nghiên không biết bao nhiêu lần trong giấc mộng mơ được ngủ trong vòng tay của Mạc Tuân, còn cùng anh phiên vân phúc vũ.

 

(*) Dựa theo nghĩa gốc là lật lọng, thì ý ở đây mang nghĩa chuyền, ý chỉ lăn lộn trên giường.

 

Thật không ngờ, ngày này cuối cùng cũng trở thành sự thật.

 

“Mạc tổng…” Lê Nghiên Nghiên nũng nịu gọi.

 

Mạc Tuân ôm cô ta vào lòng, hàng mi tuấn tú khép lại, khàn khàn thì thào: “Lê Hương… Lê Hương…”

 

Anh cứ nỉ non tên Lê Hương hết lần này đến lần khác.

 

Nụ cười trên mặt Lê Nghiên Nghiên đông cứng lại, như bị một chậu nước lạnh dội xuống, hóa ra anh xem cô ta là vật thế thân cho Lê Hương.

 

Song, cơ hội này khó có được, cô ta không nên bỏ lỡ.

 

Tay Lê Nghiên Nghiên trượt xuống vòng eo hẹp rắn chắc của anh: “Mạc tổng, anh say rồi, em giúp anh cởi quần áo nhé, chúng ta cùng nhau ngủ nha.”

 

Mạc Tuân không từ chối, anh vùi khuôn mặt đẹp trai của mình vào mái tóc dài của Lê Nghiên Nghiên.

 

Gần một giây tiếp theo, Mạc Tuân đột nhiên mở mắt ra, mọi sự mê man nhẹ dưới mắt đều thu lại, anh vung tay lên, hất ngã Lê Nghiên Nghiên rơi xuống giường.

 

“Bụp”, Lê Nghiên Nghiên ngã xuống thảm trong tư thế vô cùng chật vật, đau đón kêu lên.

 

Mạc Tuân nhanh chóng đứng dậy xuống giường, từ trên cao nhìn xuống cô ta, ánh mắt âm u lạnh lẽo, gần như lăng trì cô ta: “Lê Nghiên Nghiên, ai cho cô vào, cô chán sống rồi sao?”

 

Lê Nghiên Nghiên cảm thấy xương cốt mình đều bị anh hất gãy, cô ta tái mặt nhìn Mạc Tuân: “Mạc tổng, em thấy anh say nên mới tốt bụng đưa anh vào phòng, lúc nãy anh còn xem em là Lê Hương…”

Bình luận

Truyện đang đọc