NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 137:

 

Là một chiếc Ferrari màu đỏ, Diệp Linh ngồi trên ghé lái, chở Lê Hương, cô đội một chiếc mũ lưỡi trai, trên mặt đeo một chiếc kính râm bản rộng, cả người xinh đẹp rực rỡ.

 

Lê Nghiên Nghiên với Hoắc Tuyền cũng nhìn thấy Diệp Linh, trước kia Diệp Linh còn không phân rõ được phương hướng, ngoại trừ lần náo loạn với Cố Dạ Cần thì Diệp Linh là một cô bé rất ngoan ngoãn, nghe lời, giống như một bông hoa trong nhà ấm chưa từng trải qua mưa to gió lớn.

 

Hai năm nay Diệp Linh đã thay đổi rất nhiều, khí chất trên người cũng biến hóa theo, bộ dáng xinh đẹp quyến rũ lái xe thể thao bây giờ, vô cùng rực rỡ.

 

Trong mắt Có Dạ Cần bây giờ đều là hình ảnh mái tóc xoăn màu trà của Diệp Linh, lúc này, Lê Nghiên Nghiên đột nhiên hét lên: “Dạ Cần, mau dừng xe, phía trước là đèn đỏ.”

 

Tiếng phanh xe bén nhọn vang lên, Có Dạ Gần lập tức dừng xe.

 

Sắc mặt Lê Nghiên Nghiên và Hoắc Tuyền bị dọa trắng bệch, suýt chút nữa đã vượt đèn đỏ rồi, giao thông nơi rất loạn, không cần thận sẽ gặp phải tai nạn.

 

Có Dạ Cần ngước mắt lên, chiếc xe Ferrari đã vụt qua, cửa sổ ghề lái hạ xuống, chỉ nhìn thấy một bàn tay nhỏ sơn móng màu đỏ tươi chậm rãi giơ lên một ngón giữa.

 

Diệp Linh giơ lên ngón tay giữa.

 

Không biết là với anh, hay là Lê Nghiên Nghiên với Hoắc Tuyền ngồi đằng sau.

 

Sắc mặt Lê Nghiên Nghiên và Hoắc Tuyền thay đổi liên tục, đầu lưỡi Có Dạ Cần khẽ liếm sang bên hàm phải, môi mỏng khế mím chặt lại, anh đưa tay dùng sức giật giật cúc áo trên cổ.

 

Sau khi đưa Lê Nghiên Nghiên cùng Hoáắc Tuyền về, Có Dạ Cẩn dừng xe ở dưới lầu Túy Ngọc Hoan, ngắng đầu nhìn ánh đèn vàng phía trên.

 

Lúc này điện thoại đinh một tiếng, là tin nhắn của Mạc Tuân: “Hôm nay Diệp Linh đưa Mạc phu nhân của tôi đi chơi ở đâu vậy?”

 

Hôm nay lúc Mạc Tuân đang họp ở công ty thì nhận được tin báo biến động số dư, anh đã đưa cho Lê Hương một chiếc thẻ đen, có điều lâu như vậy vẫn chưa thấy cô dùng tới nó, Mạc phu nhân của anh đúng là có sự kiên trì cùng kiêu ngạo của riêng mình.

 

Cho nên hôm nay khi nhận được tin nhắn thông báo anh đã rất ngạc nhiên, khóe môi mỏng khẽ cong lên.

 

Những cấp cao đang họp công ty khó hiểu nhìn sang, còn tưởng rằng doanh thu của anh lại tăng thêm mấy con số không.

 

Có Dạ Cần nhắn lại một tin: “Sao cậu không đi hỏi Mạc phu nhân của mình đi?”

 

Mạc Tuân nói: “Cô ấy vừa dùng thẻ của tôi, nếu như tôi hỏi tới, sẽ dọa cô ấy chạy mất, sau này lỡ không dùng thẻ của tôi nữa thì sao?”

 

(00II9Q San”

 

Mạc Tuân: “Diệp Linh bị cậu dọa chạy mắt rồi à?”

 

Có Dạ Cần thấy không cần thiết tiếp tục chủ đề này, anh định tắt máy đi, nhưng suy nghĩ một chút, lại kiên nhẫn trả lời: “Hình như Diệp Linh đưa Mạc phu nhân của cậy đi mua váy ngủ tơ tằm và làm sơn móng tay, cũng đều làm theo gu của cậu.”

 

Mạc Tuân đã về tới U Lan Uyễn, đang ở trong thư phòng, anh xem đi xem lại tin nhắn này mấy lần, Mạc phu nhân của anh đi mua váy ngủ tơ tằm và sơn móng tay.

 

Mạc Tuân: “Để Diệp Linh ở lại Hải Thành thêm mấy ngày nữa đi, đừng gấp.”

 

Có Dạ Cần vút điện thoại xuống ghế lái phụ.

 

Mạc Tuân đặt điện thoại xuống, mắt nhìn xuống đống tài liệu cần phê duyệt, những không đọc được một chữ nào, sau cùng lại đứng dậy, đi tìm bà nội.

 

“Bà nội, bà có nhớ Lê Hương không?” Mạc Tuân hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc