NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 988:

 

Lệ Yên Nhiên cố ý kích thích Lê Hương, cô ta biết Lê Hương không chịu nổi điều này, nhưng ngoài ý muốn của cô ta, thần sắc Lê Hương nhàn nhạt, trên gương mặt tiên khí kia tràn ra vẻ tuyệt lệ biếng nhác: “Vậy mày cứ cất thật kỹ đêm đó vào trong mộng ởi vì chẳng còn lần sau nữa đâu, sau này Mạc Tuân sẽ không chạm vào mày nữa.”

 

Sắc mặt Lệ Yên Nhiên biến rồi biến, cô ta không rõ Lê Hương đến tột cùng đang nói cái gì, loại cảm giác đến từ tịt mít không hay biết gì, sợ hãi và bàng hoàng khiến cô ta hết sức bất an.

 

“Lê Hương, mày tưởng mày có thể thoát khỏi tao à? Hiện tại vận mệnh của tao và mày đã buộc chung một chỗ rồi, rời khỏi tao, mày sẽ chết!”

 

Lê Hương tiến lên hai bước, đi tới trước mặt Lệ Yên Nhiên, cô nhếch đôi môi đỏ mọng, đè thấp tiếng nói cười nói: “Mày yên tâm, trước khi tao chết, tao nhất định sẽ đưa mày lên đường trước.”

 

Lệ Yên Nhiên đã bị dáng vẻ bình tĩnh lại cao thâm khó lường của Lê Hương dẳn vặt không chịu được, cô ta kéo lại Lê Hương: “Lê Hương, mày đến tột cùng định làm gì?”

 

Lê Hương nhìn thoáng qua bàn tay níu lại mình của Lệ Yên Nhiên, thấp giọng nói: “Lệ Yên Nhiên, tao mang thai, mày biết không?”

 

Cái gì? Lệ Yên Nhiên hít một hơi lạnh, con ngươi lấy tốc độ nhanh gấp mấy vạn lần co rút lại phóng đại, cô ta một mực tính kế để mang thai, không ngờ Lê Hương lại mang thai trước.

 

Ánh mắt Lệ Yên Nhiên rơi vào vùng bụng bằng phẳng của Lê Hương, nơi đây đã có đứa con đầu tiên của Mạc Tuân? “Lệ Yên Nhiên, tao mang thai, mày là người đầu tiên được biết, có thấy rất vinh hạnh không?”

 

“Lê… Lê Hương, sao mày lại muốn nói cho tao biết cái này?”

 

Lê Hương nghiêng cái đầu nhỏ: “Mày nói xem, nếu như mày tự tay hại chết đứa con trong bụng tao, Mạc Tuân sẽ chọn cách nào để mày chết?”

 

Lệ Yên Nhiên khiếp sợ nhìn Lê Hương, cô ta không rõ cô đang nói cái gì?

 

Cái gì mà cô ta tự tay hại chết đứa bé trong bụng cô? Lễ nào? Lệ Yên Nhiên nhanh chóng nghĩ tới một khả năng, cô ta không thể tin lên tiếng nói: “Lê Hương, lẽ nào mày muốn… mày muốn tự tay giết đứa trẻ trong bụng mày, sau đó giá họa cho tao?”

 

Lê Hương gật đầu: “Lệ Yên Nhiên, rốt cục mày cũng thông minh một lần.”

 

Trời ơi?

 

Lệ Yên Nhiên nhìn Lê Hương: “Lê Hương, đây là con mày, mày lại muốn giết chết con của mày, hỗ dữ cũng không ăn thịt con, mày quá ác độc!”

 

Lệ Yên Nhiên vả đầy mồ hôi lạnh, đây chính là đứa con đầu tiên của Mạc Tuân, nếu như đứa bé này mắt, hậu quả chắc chắn sẽ không thể nào tưởng tưởng nỗi.

 

Lệ Yên Nhiên không muốn dây phải phiền toái này, tay cô ta như bị ong chích, cô ta nhanh chóng rụt tay về.

 

Thế nhưng đã muộn, Lê Hương một tay cầm ngược tay cô ta.

 

Lệ Yên Nhiên trừng lớn mắt, trái tim cấp tốc rơi xuống, cô ta sợ đến hô to oa oa, dùng sức muốn tránh thoát Lê Hương: “Lê Hương, mày mau buông tao ra, mau buông ral”

 

Lê Hương ngắng đầu, lúc này cô ở phía trước thấy được bóng người đồ sộ, Mạc Tuân chạy đến.

 

Lê Hương nhếch đôi môi đỏ mọng, ý cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt nhỏ nhắn: “Lệ Yên Nhiên, tao sẽ không cho chúng mày dùng chất độc hóa lão kia uy hiếp anh ấy cả đời, nếu có một ngày tao trở thành uy hiếp của anh ấy, vậy tao sẽ tự tay hủy diệt chính mình, hiện tại tao tuyên bó, trò chơi này của lũ chúng mày đã kết thúc.”

 

Lệ Yên Nhiên sợ hãi nhìn Lê Hương, cô ta chỉ cảm thấy mình bị Lê Hương vướng víu, cô ta nôn nóng vung tay: “Cút ngay!”

 

Dáng người nhỏ nhắn của Lê Hương theo nguồn sức mạnh này trực tiếp lăn xuống từ trên cầu thang.

 

“Bịch bịch bịch”, cô lăn từ lầu cao nhát xuống phía dưới cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc