NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 1272:

 

Cô còn chưa phục hưng được Lan Lâu, đó là sứ mệnh cô đeo trên vai cõng trên lưng.

 

Còn có Dịch Dịch, Bì Bì, Tinh Tinh của cô, cô còn chưa kịp nhìn bọn nó lớn lên.

 

Còn có, Mạc Tuân của cô…

 

Vừa rồi thời điểm rơi xuống vực cô nói với Mạc Tuân, lần này tôi rốt cục có thể thoát khỏi anh, kỳ thực, cô không muốn nói câu nói này.

 

Cô muốn nói với anh, Mạc Tuân, Dịch Dịch, Bì Bì và Tinh Tinh đều là con anh, là em hoài thai mười tháng sinh hạ ba bào thai cho anh, em không hề bỏ con chúng ta, dù cho ở thời khắc gian nan nhất, em cũng dùng tánh mạng của mình bảo toàn bọn nó.

 

Thế nhưng, lời đến bên môi, cô lại đổi lời.

 

Cô nghĩ là, nghe được những lời này Mạc Tuân sẽ khổ sở cỡ nào?

 

Về sau anh sẽ tự trách, đau lòng cỡ nào?

 

Nếu như vậy, còn không bằng cái gì cũng không nói.

 

Không nên để cho anh vì cô mà khổ sở.

 

Lê Hương nhắm hai mắt, khóe môi nhéch lên nụ cười khổ, cô vẫn không dám tin tưởng, cô cứ như vậy mà chết?

 

Cô, Lê Hương chớ nên là chết như thế này.

 

Vừa lúc đó, một cánh tay rắn chắc có lực đột nhiên bóp chặt vòng eo mềm của cô, dùng sức kéo, thân thể nhỏ nhắn trực tiếp chạm vào lồng ngực ấm áp to lớn.

 

Lê Hương cứng đờ, nhanh chóng mở mắt ra.

 

Gương mặt anh tuấn kia của Mạc Tuân phóng đại trong đồng tử.

 

Anh?

 

Lê Hương hít một hơi lạnh, quên mắt phản ứng.

 

Mạc Tuân nhìn người trong ngực, khuôn mặt nhỏ rất yếu ớt, hàng mi nhỏ dài run lên một cái, đáy mắt còn tràn đầy hơi nước, mắt đi vẻ thông tuệ tiên khí ngày thường, ngược lại lộ ra vẻ mềm mại xinh đẹp mà cô gái hơn 20 tuổi nên có, cô phá lệ mềm mại như vậy lại động lòng người đến lạ.

 

Mạc Tuân chậm rãi cong môi mỏng: “Sợ?”

 

Lê Hương mờ mịt, hoàn toàn không biết sao anh cũng rơi xuống theo?

 

“Sợ cái gì? Lá gan cô không phải rất lớn à?”

 

Lê Hương hít chiếc mũi nhỏ đỏ bừng, người đang cận kề cái chết, sẽ trở nên phá lệ yếu đuối uất ức: “Mạc Tuân, tôi thật sự rất ghét anh.”

 

*Vì sao?”

 

*Bởi vì, anh luôn là âm hồn bắt tán.”

 

Nghe cô lên án, trong giọng điệu của Mạc Tuân tràn ra vài phần mềm mại: “Lê Hương, muốn thoát khỏi tôi, đời này chừng như không thể, kiếp sau đi!”

 

Lê Hương níu lại áo sơ mi đen trên người anh, lại ngẳắng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn anh: “Cho nên, anh cũng nhảy xuống theo?”

Bình luận

Truyện đang đọc