NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 989:

 

“An Không biết là ai thét chói tai, Lê Hương đã rơi xuống thảm lông dê.

 

Mạc Tuân chạy đến, anh tận mắt nhìn Lê Hương lăn xuống cầu thang, con ngươi màu đen kịch liệt co rút lại, anh nhanh chóng chạy tới: “Lê Hương!”

 

Anh chạy tới, vươn tay ôm Lê Hương vào trong ngực mình: “Lê Hương, anh đây, em sao rồi?”

 

Lê Hương cảm thấy choáng váng, cô mở mắt ra, nhìn gương mặt hoàn mỹ không chút tì vết kia của Mạc Tuân, ngô, đều nói nam sắc lầm quốc, quả nhiên không sai, khuôn mặt tuần tú này của anh rước lấy bao nhiêu phiền phức cho cô.

 

“Đau.” Lê Hương nỉ non lên tiếng.

 

Đau, toàn thân đều kêu gào đau đón.

 

Đau.

 

Cô đang rên đau.

 

Mạc Tuân nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của cô, hiện tại trên trán của cô đã toát một lớp mồ hôi lạnh, là đau thật.

 

Anh không dám dùng sức ôm co, rất sợ lại làm cô đau: “Đau ở đâu Lê Hương, mau nói cho anh biết đau ở đâu?”

 

“Thiếu chủ…” Lúc này Sùng Văn kinh hãi chỉ chỉ về chiếc váy trắng trên người Lê Hương: “Lê tiểu thư chảy… chảy máu, chảy rất nhiều máu.”

 

Cái gì? Mạc Tuân nhìn xuống dưới, máu nóng chảy từ phía dưới cô, nhanh chóng chảy thành dòng suối nhỏ quanh co trên thảm.

 

Hôm nay cô mặc chiếc váy trắng lụa mỏng, hiện tại phía dưới váy đã thắm đẫm máu, ẩm ướt tách tách chảy.

 

Mạc Tuân cứng đờ, đầu oanh một tiếng nỗ tung, anh khiếp sợ nhìn Lê Hương: “Lê Hương, em sao vậy, có phải em….”

 

Lúc này Lệ Yên Nhiên đứng ở trên lầu thét to: “Lê Hương mang thai, hiện tại cô ta đã sảy thai!”

 

Cô mang thai.

 

Nhưng cô sảy thai rồi.

 

Ban đầu chỉ là một giọng nói sau đó là hai câu rồi là vô số âm thanh vang vọng nói với anh hai câu, cô mang thai, nhưng sảy thai rồi.

 

Trong đầu Mạc Tuân như bộ phim phản chiếu lại hình ảnh mấy ngày nay thân thể cô không thoải mái , khẩu vị cô không tốt, cô thích ngủ, cô còn thích ăn ô mai.

 

Anh tưởng bởi vì chất độc hóa lão kia, kỳ thực không phải, cô mang thai.

 

Trong bụng của cô có đứa con của anh.

 

Trong hốc mắt Mạc Tuân nháy mắt dâng lên máu màu, chậm rãi đưa mắt chuyển qua khuôn mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ, anh gằn từng chữ từng hỏi, “Lê Hương, có phải em… mang thai không?”

 

Lê Hương đóng mở đôi môi đỏ mọng, muốn nói chuyện.

 

“Được rồi, đừng nói nữa!” Hai mắt Mạc Tuân màu đỏ tươi, anh trực tiếp ôm ngang cô lên: “Đừng nói nữa Lê Hương, bây giờ anh không muốn nghe em nói, anh sẽ lập tức đưa em đến bệnh viện ngay!”

 

Lê Hương nhìn người đàn ông, lúc này trên gương mặt anh tuân kia trải rộng lớp sương lạnh, ngũ quan tinh xảo bởi vì buộc chặt mà có vẻ trắng bệch, gân xanh trên trán nỏi lên dữ dội.

Bình luận

Truyện đang đọc