NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 216:

 

“Lê Hương.” Lê Nghiên Nghiên nở nụ cười xinh đẹp.

 

Dù Triệu Lập Anh đã thất thủ khiến cô ta rất phẫn nộ, nhưng đuổi Lê Hương ra khỏi viện nghiên cứu mới là mục đích chính: “Em chủ động nhận lỗi với chủ nhiệm Chu. Dù sao chị đã kết hôn còn ngoại tình, mọi người đừng có làm ầm ï quá mà khó coi. Em chủ động rời khỏi viện nghiên cứu đi.”

 

Lê Hương cười. Cô kề sát Lê Nghiên Nghiên, thấp giọng cười nói: “Chúng ta cược xem. Tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi viện nghiên cứu. Cô tin không?”

 

Lê Nghiên Nghiên lạnh mặt. Đương nhiên cô ta không tinl Lê Hương ngoại tình là sự thật, cô ta không tin Xu Mật sẽ chịu áp lực dư luận mà giữ cô ta lại!

 

Chu Bình đi phía trước, Lê Hương đi theo sau. Lúc này Song Song đuổi theo: “Lê Hương!”

 

Lê Hương dừng chân: “Chủ nhiệm Chu, tôi muốn nói với Song Song máy câu.”

 

Sắc mặt Chu Bình rất tệ, nhưng vẫn gật đầu: “Đi đi.”

 

Chu Bình không rời đi, bà ta ở đây nhìn Lê Hương nói gì với Song Song.

 

Song Song chạy tới, vô cùng áy náy: “Lê Hương, chuyện này là do tôi mà nên, đều trách tôi lên xe của Triệu Lập Anh, tôi…”

 

“Song Song, tôi thật sự ở cùng Mạc Tuân rồi.” Lê Hương cắt ngang lời cô.

 

Song Song liền mở lớn mắt.

 

Lê Hương cười kéo lấy tay cô: “Vậy nên Song Song, không phải lỗi của cô. Chuyện này là nhắm vào tôi. Chuyện tôi và Mạc Tuân sớm muộn cũng sẽ bị lộ thôi.”

 

Nói rồi Lê Hương nhét một thứ vào tay Song Song: “Song Song, cái này cho cô.”

 

Song Song mở ra nhìn, là một đơn thuốc: “Lê Hương, đây là gì?”

 

 

“Giảm cân không có đường tắt. Phương thuốc này cần kiên trì vận động và hô hấp nhẹ, kiêng ăn, đi bộ.

 

Như vậy mới có thể đảm bảo cùng lúc chị gầy đi thì thể hình và khí vận mới cùng đẹp được.”

 

Vì mập mà bạn chân chính của Song Song rất ít. Cô biết mọi người đều bàn tán sau lưng cô.

 

Bây giờ nghe Lê Hương nói vậy thì vành mắt cô đỏ lên, nước mắt nóng hỗi rơi xuống: “Lê Hương…”

 

Đôi môi cô run lên, lại không biết nên nói gì.

 

Lê Hương cũng hiểu: “Song Song, tôi vẫn luôn cảm thấy Triệu Lập Anh không hợp với cô. Vốn tôi có thể không dạy dỗ anh ta trước mặt cô, nhưng như vậy thì không thể khiến cô nhìn rõ bộ mặt thật của anh ta, thật sự chết tâm với anh ta. Không sao, thanh xuân của ai mà chưa từng yêu một tên cặn bã chứ. Nếu cô thấy đau thì đây chính là trưởng thành.”

 

“Bây giờ những sự sỉ nhục và xem thường mà Triệu Lập Anh đối với cô đều là động lực trên con đường phía trước của cô, làm lại từ đầu. Song Song, bây giờ hãy bề nhà rèn luyện tốt bản thân. Nếu cô dùng đơn thuốc này, vậy tôi hy vọng lần sau gặp cô sẽ là phượng hoàng hồi sinh giữa đám tro tàn. Tôi rất hy vọng vào sự gặp gỡ tốt hơn của chúng ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc