NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 88:

 

Hoa Dung không hề dao động, còn đưa tay đầy Lê Hương: “Cô hầu gái muốn leo lên giường chủ nhân muốn điên rồi hả, còn muốn giành đàn ông với tôi, mau cút đi!”

 

Lê Hương nói “Bal”, cô đã cho Hoa Dung cơ hội, nhưng rõ ràng là Hoa Dung không biết điều.

 

Lê Hương đưa tay túm Hoa Dung, kéo cô ta ra khỏi phòng.

 

Điên rồi, điên cả rồi, cô hầu gái này dám ra tay với cô ta, Hoa Dung giơ tay định tát Lê Hương. Ngọn Sóng Tình Yêu Nhưng Lê Hương cũng không phải dạng vừa, cô nhanh chóng tránh Hoa Dung, túm tóc Hoa Dung, còn đưa tay túm cái khăn lỏng lẻo của Hoa Dung ra.

 

Hoa Dung không ngờ cô gái nhỏ này có sức chiến đấu bùng nổ như vậy, tóc bị kéo đau, khăn tắm còn bất ngờ bị kéo rơi, Hoa Dung vội (9i6hœalGSHầu Gái này Đánh Eml 1Ä: @ M) bảo vệ mình, hét chéo tai: “AI”

 

Mọi người đã sớm chú ý tới chuyện này, hầu gái vội chạy lên, lúc nhìn thấy Lê Hương hạ gục Hoa Dung trong nháy mắt thí mọi người há hốc miệng, thiếu phu nhân thật trâu bò thế à?

 

Thân hình cao lớn hiên ngang xuất hiện ở góc khuất hành lang, Mạc Tuân ra khỏi thư phòng, bác Phúc đi theo sau anh.

 

Bác Phúc nhìn hai người phụ nữ đánh nhau, thiếu phu nhân nào chỉ trâu bò, mà còn quá ghê gớm, thiếu gia phải cần thận đấy!

 

Truyện được cập nhật mỗi ngày, Bác Phúc vội đi tới, lấy khăn lông che cho Hoa Dung.

 

Hoa Dung thấy chật vật và nan kham, lúc cô ta nhìn thấy Mạc Tuân thì nước mắt tủi hờn rơi ào ào: “Hàn Đình, cô hầu gái này đánh eml”

 

Mạc Tuân đút tay vào túi quần, vai chính trong vở hai cô tranh một chàng ung dung tới muộn, khuôn mặt tuấn tú hoàn toàn bình tĩnh, anh nhìn Lê Hương: “Sao lại vậy?”

 

Anh giống như người lớn trong nhà, nhưng Lê Hương lại không tự giác nhận sai, dũng cảm nhìn thẳng anh đầy khiêu khích: “Cô ta ra tay đánh tôi trước!”

 

“Vì sao cô ta lại bị thương?”

 

Lê Hương cong môi, đầy châm chọc: “Ai bảo cô ta không đánh lại tôi.”

 

Hoa Dung tức suýt ngất: “Cô… cô cô cô cô…”

 

Mạc Tuân nhướn mày kiếm, nói với Lê Hương: “Đến thư phòng với tôi.”

 

Lê Hương đi theo, cô vốn định tìm anh.

 

Trong thư phòng.

 

Mạc Tuân đứng trước bàn làm việc: “Em tìm tôi à?”

 

Lê Hương gật đầu: “Đúng, tôi tìm anh.”

 

“Có việc gì?”

 

“Lúc nãy Hoa Dung bảo tôi đi mua áo mưa, tôi muốn hỏi anh, anh dùng bao cỡ nào?”

 

Mạc Tuân nhíu mày rồi nhanh chóng giãn ra, anh đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của thiếu nữ, ôm cô ngồi tựa vào bàn làm việc của mình.

 

Anh chống hai tay bên cạnh, cong lưng nhìn cô, khóe miệng mỉm cười: “Em cảm thấy tôi dùng cỡ nào?”

 

Lê Hương nhíu mày: “Lại nữa, Mạc Tuân, sao anh cứ tán tỉnh tôi thế?”

 

“Tôi tán tỉnh em thế nào?”

 

“Chuyện anh làm anh còn không rõ sao, anh ôm tôi, hôn tôi, còn ngủ cùng tôi, tháo khăn che mặt của tôi, thậm chí còn khiến tôi… sờ eo anh, bây giờ anh còn lấy chuyện hộp áo mưa ra tán tỉnh tôi nữa”

Bình luận

Truyện đang đọc