NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 1270:

 

Lê Hương đi nhanh tiến lên.

 

Đi tới chỗ cua quẹo lúc, Tình Nhi đã đeo lên mặt nạ da ngụy trang thành khuôn mặt của cô, nhanh chóng đi ra ngoài.

 

“Thượng Quan quân vương, Cửu Lăng vương, tìm được bông tai rồi, chúng ta đi thôi.” Tình Nhi giả làm Lê Hương giơ giơ vòng tai trên tay lên cười nói.

 

Khoảng thời gian đánh tráo quá nhanh, gần như là chớp mắt, cho nên Thượng Quan Đằng và Thượng Quan Húc cũng không nghỉ ngờ: “Chúng ta đi thôi.”

 

Lê Hương trôn nơi khúc ngoặt, nghe âm thanh bên ngoài càng lúc càng xa, tất cả mọi người đã đi.

 

Lê Hương lấy ra bản đồ vẫn cất giấu, bản đồ căn cứ, Hiên Viên Kiếm hẳn là đang ở trong từ đường.

 

Lê Hương nhanh chóng quay người về từ đường.

 

Hiện tại từ đường đen kịt, lộ ra hàn khí âm u, Lê Hương đi tới nội các, vươn tay đầy ra cửa gỗ nội các.

 

Cửa gỗ “két’ một tiếng mở, bên trong đen như mực, thấy không rõ bắt kỳ vật gì.

 

Ở đây có cơ quan không nhỉ?

 

Lê Hương nhắc chân đi vào, hết sức cẩn thận.

 

Thế nhưng, bên trong rất an toàn, cũng không có cơ quan.

 

Rất nhanh, Lê Hương liền phát hiện không thích hợp, cô rõ ràng đi tới từ đường, thế nhưng hình ảnh trước mắt vừa chuyển, cô đã đứng trên vách đá.

 

Gió lạnh như dao quét lên khuôn mặt nhỏ, rõ ràng nhắc nhở đây hết thảy không phải ảo giác, cô thực sự đi tới vực sau.

 

Lê Hương cúi đầu nhìn xuống, vách núi vạn trượng, nhìn không thấy đáy.

 

Cô sợ cả người đổ ra mồ hôi lạnh, đây là xảy ra chuyện gì, Lê Hương đột nhiên nghĩ tới ba năm trước trong cấm địa ở Đề Đô đụng phải nhiếp tâm thuật, cô hẳn là lại trúng trận pháp gì, nhưng trận pháp này càng lợi hại hung hiểm với nhiếp tâm thuật của mẹ.

 

Ngay lúc đầu óc Lê Hương hơi loạn, bùn đất dưới chân cô đột nhiên giãn ra một khối, thân thể mềm mại trong nháy mắt rót xuống vách đá vạn trượng.

 

Cảm giác không trọng lực này làm cho con ngươi Lê Hương mạnh mẽ co rụt, cô theo bản năng thét lên kinh hãi!

 

Cô sắp rơi xuống rồi?

 

Rơi xuống không biết còn xương cốt hay không?

 

Giữa thế ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên có một bàn tay rõ khớp xương nhanh như chớp thò qua đây, kéo lại cổ tay trắng đang hạ xuống của cô.

 

Hiện tại cả người Lê Hương treo giữa không trung, cô nhanh chóng ngắng đầu, một gương mặt anh tuấn quen thuộc đến tận xương phóng đại trong mắt cô.

 

Mạc Tuân tới!

 

Anh lại tới!

 

Lê Hương khiếp sợ, vô cùng kinh ngạc: “Mạc Tuân, sao anh lại tới đây?”

 

Lần trước ở Vân Hải, hai người tan rã không vui, sau đó vài ngày cũng không liên lạc qua, Lê Hương thật sự không ngờ anh sẽ đến.

Bình luận

Truyện đang đọc