NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 881:



Cô bé nhỏ nằm trong tả, nàng dâu nhỏ mẹ anh hứa sẽ gả, hai mươi năm sau, cô vẫn là đi tới bên người anh, từ cuộc thay gả, trở thành Mạc phu nhân của anh.



Cô thuộc về anh.



Hoàn toàn, hoàn hoàn chỉnh chỉnh thuộc về anh.



Là của anh.



Lão phu nhân và má Ngô chỉ lo sợ trong chốc lát rồi cũng tìm được niềm vui khi đốt pháo, các bà cũng đốt cho Lê Hương hai cây pháo hoa, già trẻ lớn bé ở nơi đó chơi đùa vui vẻ.



Lê Hương cảm thấy hôm nay thật sự rất vui vẻ, cô giơ hai tay lên, múa cây pháo vài vòng, mỉ mắt cong cong dưới ánh sáng chói của pháo hoa đột nhiên đụng phải một đôi mắt thâm thúy sâu hẹp, cô thấy được Mạc Tuân, Mạc Tuân lúc này đang đứng ở phía trước, ánh mắt đen trầm nóng bỏng chăm chú nhìn cô.



Mạc Tuân đã trở về?



Hàng mi của Lê Hương khẽ run, cô không biết anh về lúc nào, còn nữa, sao anh lại nhìn cô với ánh mắt như thê chứ, ánh mắt này của anh cứ như là… muốn ăn sống cô luôn vậy?



Lúc này Mạc lão phu nhân và má Ngô cũng phát hiện Mạc Tuân: “A Đình, cháu về rồi à?”



“Dạ.” Mạc Tuân gật đầu, anh không đi tới, ánh mắt vẫn là dán chặt trên khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Lê Hương, sau đó vươn ngón tay thon dài, ngoắc ngoắc cô: “Qua đây.”



Cái gì thế, Lê Hương thấy anh cái cái ngoắc tay này của anh tuyệt đối không tôn trọng cô, anh đang gọi chó đấy à? Đôi mắt sáng trong veo như nước của Lê Hương trừng anh, sau đó đi tới, đi tới bên người anh: “Anh gọi em làm cái gì?”



Mạc Tuân đưa chìa khóa xe cho cô: “Anh mua chút đồ, ở cốp sau, em giúp anh lấy ra, đặt lên lầu đi.”



Lê Hương nhìn tay anh: “Tay anh đâu?”



Nhắc tới cái này, Mạc Tuân nhanh chóng lấy tay trái ra đè xuống cánh tay phải của mình: “Em cũng biết, tay này của anh gần như phế rồi, bác sĩ nói không được cầm vật nặng, đây đều là vì cứu em, em biết mà?”



Lê Hương cũng nhớ đến chuyện tay phải của anh, cô nhanh chóng chau hàng mày thanh tú, lộ ra vẻ ngưng trọng đau lòng: “Mấy ngày anh anh đều không chịu điều trị chứ gì, tối nay em khám cho anh, vậy anh mau vào nghỉ ngơi đi! Đồ đạc em giúp anh mang lên cho.”



Mạc Tuân nhìn dáng vẻ tin là thật của cô, cong cong môi mỏng, cô bé này thật đúng là dễ gạt.



Lê Hương mở cốp sau ra, chuẩn bị khuân đồ, nhưng lập tức cô ngắn ra, đôi mắt đen láy đột nhiên co rút lại.



Trong cốp sau căn bản không có thứ gì phải khuân cả, bên trong tất cả đều là ruy băng và bong bóng, còn có hoa hồng khắp nơi.



Hoa hồng kiều diễm ướt át tựu chung một chỗ, bên trên còn treo đèn thủy tinh rạng rỡ tỏa sáng, khiến trái tim thiếu nữ tâm rộn nhịp.



Lê Hương không nghĩ tới sẽ thấy cái này, trong chốc lát cô nhìn đến ngây người.



Lúc này bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp của người đàn ông: “Choáng rồi? Thích không?”



Lê Hương quay đầu nhìn anh: “Anh nghĩ gì mà lại tặng…hoa hồng cho em?”



Mạc Tuân lấy hoa hồng bên trong ra, nhét vào trong ngực cô: “Vì sao đàn ông lại tặng hoa hồng cho phụ nữ, tự em nghĩ đi.”



Hoa hồng ở đây có chừng mấy trăm đóa, Lê Hương ôm nhiều hoa hồng như vậy, che lắp cả khuôn mặt nhỏ, anh bảo cô Ề tự mình nghĩ, Lê Hương cọ mặt vào bông hồng, mắt cong môi cười, đàn ông tặng hoa hồng cho phụ nữ là… tỏ tình đó.
Chương 882:



Má Ngô chuẩn bị một bàn thức ăn phong phú, mọi người ăn xong cơm tối, Mạc Tuân lập tức đến thư phòng, anh phê duyệt văn kiện khẩn cắp.



Lúc anh ra khỏi thư phòng, đứng ở trên lầu liền thấy Lê Hương ở lầu dưới, cô gái hiện tại ngồi trên thảm lông dê mềm mại, là ngồi nghiêng người, hai bắp đùi thon nhỏ ngoan ngoãn quy củ xếp chồng lên nhau, cuộn tròn, cô cầm cây kéo, đang cắt tỉa hoa hồng, sau đó cắm trong bình hoa.



Hoa hồng anh tặng cô, cô rất chuyên chú xử lý.



Bà nội ngồi bên cạnh cô, không biết cô nói gì, chọc bà nội cười ha ha.



Má Ngô ở trong phòng bếp dọn dẹp bát đũa, trên mặt cũng treo ý cười.



Mạc Tuân đột nhiên hiểu được vì sao bọn họ trở về Đề Đô, ai nấy đều mắc bệnh nặng, nhất là bà nội, bởi vì bọn họ đã từng mắt đi cô bé này.



Mạc Tuân lấy di động ra, đứng ở trên lầu soạn rồi gửi một tin nhắn cho cô.



“Ting” một tiếng, Lê Hương rất nhanh đã nhận tin, cô mở di động ra, thấy được tin nhắn Mạc Tuân gửi đến, nội dung là: “bi lên, đến phòng anh.”



Khuôn mặt nhỏ Lê Hương bạo nổ, không nghĩ tới Mạc Tuân lại gửi một tin nhắn ái muội như thế cho cô, đi lên cái gì, đi phòng anh gì chứ, anh định làm gì? Anh không biết xấu hổ nhưng cô thì có, bởi vì bà nội bên cạnh, ánh mắt Lê Hương nhanh chóng né tránh, hệt như đứa trẻ mắc lỗi sai.



Mạc Tuân một mực nhìn cô, thấy cô kinh hoảng giấu điện thoại đi, dáng vẻ e lệ lại né tránh, anh buồn cười nhếch đôi môi mỏng, anh cũng không làm gì mà, anh nghi ngờ cô cố ý ở câu dẫn anh, chỉ tiếc anh không có chứng cứ.



Mạc Tuân lại gửi một tin: “Anh ở trong phòng chờ em.”



Lê Hương ở lầu dưới dĩ nhiên nhận được tin, lần này nét ửng đỏ trên khuôn mặt cô đỏ ửng nhanh chóng lan đến vành tai nhỏ xinh trắng như tuyết của cô, cả người như bị lửa hun.



Mạc Tuân sợ chính mình nhìn tiếp nữa sẽ nhịn không được, dáng vẻ như nai con chạy loạn này của cô khiến lòng anh ngứa ngáy, hiện tại anh rất muốn bắt nạt cô…



Mạc Tuân về phòng mình.



Lê Hương vẫn ở dưới lầu, cô khùng mới đi tìm Mạc Tuân, không phải cô suy nghĩ đen tối, mà là… anh căn bản cũng không phải là người đứng đắn?



Cô mới không đi tìm anh?



Má Ngô đã dọn dẹp xong phòng bếp, liền vào phòng ngủ của Mạc Tuân, cất áo sơ mi quần tây đã là nóng chỉnh tề treo lên trong tủ quần áo.



Phòng tắm trong truyền đến tiếng nước chảy, Mạc Tuân đang tắm bên trong.



Rất nhanh, bên trong truyền ra giọng nói trầm thấp từ tính của Mạc Tuân: “Lê Hương, vào đi.”



Mạc Tuân ở bên trong gọi tên Lê Hương, bảo cô vào phòng tắm.



Má Ngô là người từng trải, gương mặt già nua nhanh chóng đỏ lên, bà lên tiếng: “Thiếu gia, là tôi, hay là tôi gọi Lê Hương tiểu thư lên nhé?”



Bên trong im lặng vài giây, sau đó nói: “Bảo cô ấy lên nhanh một chút!”



Anh nói “lên nhanh một chút”, rõ ràng cho thấy sốt ruột, không nhịn được.



Má Ngô nhanh chóng đi ra ngoài.



Lê Hương vẫn còn đang cắm hoa, má Ngô đi xuống: “Lê Hương tiểu thư, thiếu gia đang gọi con đó, gọi con đi lên.”



“cm Hàng mi nhỏ dài của Lê Hương run lên, đầu nhỏ “ầm” một tiếng nỗ tung, anh vậy mà… vậy mà để má Ngô tới gọi cô?
Chương 883:

Lão phu nhân hai mắt sáng ngời, nhanh chóng giành lấy cây kéo trong tay Lê Hương, còn nghiêm túc nói: “Lê Hương, A Đình gọi cháu đấy, có lẽ là có chuyện gì gấp, cháu mau đi lên đi!”

Lê Hương hiện tại hận không thể tìm một cái hang để chui, bà nội và má Ngô có ai không thành tỉnh, các bà sợ rằng đã sớm nghĩ xa, về sau các bà sẽ nhìn cô thế nào, cô lấy mặt mũi gì đối diện với các bà đây? Lê Hương nhanh chóng đứng dậy, che khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của mìng phi nhanh lên lầu, cô muốn tìm Mạc Tuân hỏi một câu, anh đến tột cùng muốn làm cái gì? Lê Hương nỗi giận đùng đùng vọt vào phòng ngủ của Mạc Tuân, nhưng nhìn một vòng, cũng không có tìm được bóng dáng anh.

Anh ở đâu? “Mạc Tuân!”

Cô gọi một tiếng, thế nhưng không ai đáp.

Lê Hương đi tới cửa phòng tắm, vươn tay đầy của ra.

Một giây ké tiếp, bên trong thò ra bàn tay to, nắm chặt rồi cổ tay trắng mảnh khảnh của cô, trực tiếp lôi cô vào trong.

AI Lê Hương kinh hô, tắm lưng mềm mại dán lên ván cửa, Mạc Tuân đưa đẩy cô đến trên ván cửa, ngăn ở trong ngực mình.

Lê Hương ngắng mặt, nhìn người đàn ông trước mắt, Mạc Tuân mới vừa tắm xong, mặc đồ ngủ lụa màu xanh đen, thắt lưng buông thả phất phơ, lộ ra nửa vùng ngực to lớn mái tóc ngắn ướt nhẹp dính vào trán, anh không dùng khăn lau, nước nhỏ xuống từng giọt.

Người đàn ông vừa tắm xong cả người toát lên vẻ nhẹ nhàng khoan khoái, cởi bỏ vẻ tinh anh lạnh lùng ngày thường, vẻ tuấn tú ấy càng thêm khiến người mặt đỏ tai hồng.

Lê Hương lúc đầu phừng phừng lửa giận, bây giờ bị nam sắc vô hại ấy giam ở chỗ này, giọng nói không tự chủ nhiễm vài phần mềm nhữn: “Mạc Tuân, anh làm cái gì thế hả? Sao anh lại bảo má Ngô gọi em, lần này bà nội và má Ngô đều biết cả rồi, bình thường anh không hay ở nhà thì không có gì xấu hổ, nhưng em biết chôn mặt mũi vào đâu đây chứ?”

Mạc Tuân chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc ấy: “Em hung dữ cái gì, anh gọi em lên sao không lên đi? Hơn nữa bà nội và má Ngô đều là người từng trải, chúng ta ở trong phòng làm cái gì cũng rất bình thường.”

“cm Con người mặt dày này?

Lê Hương nắm đắm nhỏ, dùng sức đập lên vai anh.

Mạc Tuân thấy cô thật sự tức giận, da mặt cô gái mỏng, rất dễ xấu hỗ, nên anh giả bộ rên một tiếng, lại đè xuống cánh tay phải bị thương của mình.

Quả nhiên Lê Hương lập tức bị lừa, cô quên mắt bản thân vẫn đang tức giận, nhanh chóng lo lắng nhìn về phía cánh tay phải của anh: “Anh bị sao vậy, không sao chứ, vừa rồi em đánh rất nhẹ mà…”

“Cho em này.” Mạc Tuân lầy một vật ra đưa cho cô.

Lê Hương nhìn, trong tay anh là một quả táo vừa đỏ vừa to, cô kinh ngạc nhìn anh: “Anh gọi em lên đây là để tặng táo?”

“Đêm Giáng Sinh không phải nên ăn táo sao, tặng em đấy(7).”

(*) Qủa táo bên Trung còn có nghĩa là quả bình an vì âm đọc của quả táo /píng guð/ gần giống với chữ bình an trong đêm bình an (đêm giáng sinh) /píng ãn yè/, tặng quả táo là thay cho lời chúc bình an, hạnh phúc đến những người thân yêu.

Lê Hương vươn tay nhỏ nhận lấy quả táo: “Cảm ơn.”

“Cắn thử xem có ngọt không?” Anh thấp giọng nói.

Hiện tại anh còn đang giam cô giữa vòng ngực to lớn của mình và ván cửa, dáng người anh quá cao, chặn tất cả tia sáng, thân thể hai người dán vào nhau, anh cứ như vậy nóng bỏng nhìn chằm chằm cô, muốn cô cắn táo.

Lê Hương cúi đầu, cắn táo.

“Ngọt không?”
Chương 884:



Lê Hương gật đầu: “Dạ ngọt, anh cắn thử này.”



Lê Hương đưa quả táo tới bên môi anh.



Mạc Tuân không ăn, ngón tay thon dài xuyên vào mái tóc cô, sau đó hôn lên môi cô.



Môi cô thơm thơm ngọt ngọt, mang theo vị ngọt của táo.



Lê Hương không ngờ anh lại hôn, lúc giật mình thì tay anh đã nắm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, trực tiếp nhắc lên.



Lê Hương không cầm chắc quả táo, “đông” một tiếng, quả táo đã rơi xuống đắt.



“Táo của eml”



Lúc này Mạc Tuân thu lực cánh tay, mạnh mẽ bóp vòng eo tựa rắn nước của cô, khàn khàn thủ thỉ bên vành tai cô: “Đừng để ý đến táo nữa, quấn chân lên eo anh, được không em?”



Hàng mi cánh bướm của Lê Hương run lên: “Mạc Tuân, vốn dĩ anh gọi em lên cũng không phải chỉ đưa táo em ăn, em biết ngay mà, anh làm gì lại tốt bụng như vậy…”



Mạc Tuân lại rên một tiếng, cắt lời cô: “Mau lên, tay anh hơi đau.”



Chỉ nhờ vào cái cớ tay gãy này mọi chuyện đều sẽ êm ả trôi qua, Lê Hương nhanh chóng vươn hai cánh tay nhỏ ôm lấy cổ anh, quấn đôi chân thon dài lên vòng hông rắn chắc của anh, có điều tư thế này… ám muội quá đi mắt.



Lê Hương nâng cặp mát đen láy lắp lánh ánh sao ấy nhìn anh, chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm kia của Mạc Tuân lúc tỏ lúc mờ dưới ánh đèn, bên trong lóe ra tình cảm nóng bỏng, hệt như dung nham sắp sửa hòa tan cô.



Tối nay anh cứ là lạ, hệt như bị cái gì kích thích, đặc biệt hưng phần.



“Mạc Tuân, anh sao vậy?” Lê Hương hỏi.



Mạc Tuân chậm rãi nâng tay phải lên, đưa ngón trỏ thon dài của mình đến trước mặt cô.



Không nói tiếng nào, đợi cô phản ứng.



Lê Hương nhìn ngón trỏ thon dài mày, sau đó giơ bàn tay nhỏ lên nhẹ nhàng kéo lại ngón trỏ của anh, kéo ngón trỏ của anh vào trong lòng bàn tay mềm mại của mình.



Đáy mắt Mạc Tuân bùng lên hai ngọn lửa đỏ sậm, bắp thịt toàn thân căng chặt, anh có chút không nén được sóng lớn cuộn trào mãnh liệt trong lòng, môi mỏng mắp máy, anh khàn khàn cất giọng: “Mạc phu nhân.”



Mạc phu nhân.



Đã lâu rồi Lê Hương mới nghe được tiếng gọi quen thuộc kia, Mạc phu nhân.



Anh vậy mà gọi cô là Mạc phu nhân?



Đôi đồng tử của Lê Hương co rút lại phóng đại: “Mạc Tuân, anh…”



Mạc Tuân không muốn hù cô, anh vẫn chưa nhớ hết tất cả, cũng không muốn nói cho cô biết, anh cong môi: “Chẳng lẽ không đúng sao, Lê Hương, em chính là nàng dâu nhỏ của anh!”



Hai mươi năm trước, bé gái mới sinh ra đã kéo ngón trỏ của anh không thả, ngọt ngào cười với anh, là cô.



Hai mươi năm sau, thay gả vào U Lan Uyễn, trở thành Mạc phu nhân của anh, cũng là cô.

Bình luận

Truyện đang đọc