NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 487:

 

Lê Hương đầm đìa nước mắt nhìn lão phu nhân, cô phát hiện trên đầu lão phu nhân mọc thêm rất nhiều tóc bạc, cô nghẹn ngào lên tiếng: “Bà nội.”

 

“Ôi!” Lão phu nhân đáp, sau đó đi tới, ôm lấy Lê Hương, còn sờ sờ mái tóc dài cô: “Cô bé ngoan, cháu rời đi lâu quá, bà nội rất nhớ cháu.” Lê Hương cũng rất nhớ lão phu nhân, thế nhưng ngày hôm nay cô và Mạc Tuân đã đi tói bước này, cô không dám nhìn tới thăm lão phu nhân, sợ anh nói cô đang giở trò gì.

 

“Bà nội, anh ấy làm sao vậy, tại sao anh ấy lại uống trọn một lọ thuốc ngủ, là giấc ngủ anh ấy không tốt, hay là tâm lý càng thêm nặng ạ?” Lão phu nhân lắc đầu: “Thằng nhóc Hàn Đình này không nói gì với bà cả, bà cũng đến bệnh viện mới biết nó uống thuốc ngủ, vừa rồi bác sĩ nói chỉ số tâm lý của nó rất không ổn, bệnh của nó, chỉ e là… càng nặng hơn ba năm trước rồi, chỉ có thể dựa vào uống thuốc ngủ.” Lê Hương càng khóc hung hơn, trong lòng đau lòng muốn chết, cô nhìn Mạc Tuân, lại oán lại hận, ngu ngốc, không phải anh muốn ly dị sao, có bản lĩnh sau khi ly dị anh sống thật tốt vào, bây giờ anh nằm trên giường bệnh cho ai xem? “Bà nội, bệnh tình anh ấy không thể tách rời trị liệu được, lẽ nào không mời bác sĩ khám cho anh ấy sao?”

 

“Khám rồi, bà ở U Lan Uyễển mời cả đoàn đội chữa bệnh về, nhưng Hàn Đình căn bản cũng không hợp tác trị liệu, nó luôn len lén chuồn ra ngoài, bà biết nó lén ra ngoài nhìn cháu.” Lão phu nhân kéo chặt bàn tay nhỏ của Lê Hương: “Lê Hương, bà nội biết nói như vậy rất ích kỷ, thế nhưng Hàn Đình thực sự… không thể không có cháu.” Khuôn mặt lớn chừng bàn tay của Lê Hương thấm đầy nước mắt, hàm răng cắn môi đỏ mọng, cô lắc cái đầu nhỏ như trống bỏi, trong lòng uất ức không chịu được: “Không phải đâu nội, bà không biết, anh ấy không thích cháu, anh ấy không cần cháu nữa, ly hôn đều là anh ấy nói, anh ấy còn không cho cháu kể mấy chuyện này cho bà, anh ấy rất tệ với cháu…” Lão phu nhân lau nước mắt cho Lê Hương: “Lê Hương, cháu đúng là đứa ngốc, Hàn Đình sao lại không cần cháu, không thích cháu chứ, nó chính là vì rất yêu cháu, nên mới muốn ly hôn với cháu, đầy cháu ra xa.” Hàng mi dài của Lê Hương run rẫy, nghi hoặc lại khó hiểu: “Cháu không hiểu…”

 

 

“Nhưng là, anh ấy cùng Lê Nghiên Nghiên là chuyện gì xảy ra, bà nội không biết lúc đó anh ấy ở cùng phòng với Lê Nghiên Nghiên, cháu ở bên ngoài như vậy dùng sức đập cửa, cầu anh ấy mau đi ra, nhưng anh ấy không để ý tới cháu…” Chỉ cần nhớ tới sự kiện kia, tim Lê Hương vẫn âm ỉ đau đón.

 

Khoảng thời gian này kiềm nén u oán và uất ức trong lòng cũng không nhịn được nữa, chỉ muốn kẻ toàn bộ cho bà nội, để bà nội biết anh đối với cô tệ đến mức nào.

 

Lê Hương không ngừng khóc, khóc thở không ra hơi, đôi vai gầy yếu đều run lên: “Bà nội, cháu không thích anh ấy ở một chỗ với người phụ nữu khác, không thích chút nào, dù cho anh ấy có hàng nghìn hàng vạn lý do đáng để tha thứ, cháu cũng không thể chấp nhận nỗi, anh ấy từng nói anh thuộc về cháu, anh ấy nói chỉ có mỗi mình cháu, vậy sao anh ấy có thể để cho người phụ nữ thèm muốn anh ấy bò lên giường mình, anh ấy rõ ràng chính là của cháu…”

 

Nhắc tới cái này, trong mắt lão phu nhân lóe lên hơi lạnh, Mạc Tuân là cháu trai bà, anh tự đâm chính mình, bà đương nhiên phải phái người điều tra tình huống lúc đó, mới biết được là Lê Nghiên Nghiên hạ độc anh.

 

Lão phu nhân sống hơn nửa đời người rồi, còn chưa có loại đàn bà đê tiện như Lê Nghiên Nghiên dám ve vãn trước mắt bà, đúng là tự tìm chết.

Bình luận

Truyện đang đọc