NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 113: Sợ Thì Nhắm Mắt Lại

 

Lê Hương không nghĩ tới anh vẫn tiếp tục chủ đề này, cô chỉnh lại dây lưng cho vừa vặn, hài lòng gật đầu: “Thật là đẹp.”

 

Vóc người Mạc Tuân không cần khen, thật ra có đeo dây lưng gì cũng đều đẹp.

 

“Em tặng anh dây lưng là có ý gì, có phải muốn buộc chặt anh lại không?”

 

“Sai rồi.” Lê Hương lắc đầu, một tay cô kéo dây lưng của anh qua, giơ cằm nhỏ lên tuyên bố: “Em tặng anh dây lưng có nghĩa là… Sau này thắt lưng của anh chỉ có thể do chính tay em tháo.”

 

Sắc mặt Mạc Tuân tối lại, bên trong lóe lên đám lửa nhỏ, hai tay ấn bờ vai của cô đẩy xuống giường, một gối quỳ xuống: “Mệnh lệnh của Mạc phu nhân, Mạc Tuân không dám không nghe.”

 

Lê Hương ngã xuống chiếc giường mềm mại, búi tóc đen buông xõa ra, cô cong người lên, hôn lên một bên má của anh một cái: “Mạc tiên sinh thật ngoan.”

 

Mạc Tuân đưa tay lên kéo khăn che mặt của cô xuống.

 

Lê Hương tuổi còn nhỏ, ngũ quan thanh tú tuyệt sắc đã dần hiển lộ, vẻ mặt non nớt mỹ lệ tinh xảo khiến cho người khác không đành lòng khinh nhòn cô, nhưng lại muốn đem cô trở thành vật chiếm hữu.

 

Mạc Tuân nắm lấy gương mặt xinh đẹp kia, sau đó hôn thẳng xuống đôi môi đỏ.

 

Lê Hương đại khái cũng biết anh rất thích khuôn mặt của mình, giống như là mê luyến vậy, cô bèn tránh sang bên một chút.

 

Mạc Tuân mở mắt ra, thanh âm khàn khàn nói: “Sao vậy? Máy hôm nay không nhớ anh à?”

 

Lê Hương bị thanh âm trầm khàn này mê hoặc chịu không nỗi, người đàn ông này đúng là muốn lấy mạng cô mà, lỗ tai nghe xong còn muốn mang thai.

 

“Mạc tiên sinh, anh háo sắc như vậy… khiến em có chút sợ hãi.”

 

Hai bàn tay to của Mạc Tuân chống bên cạnh người cô, từ trên cao nhìn xuống cô gái trong ngực, cô vẫn còn quá nhỏ.

 

“Sợ thì nhắm mắt lại.” Anh nói.

 

Hàng mi cong vút của Lê Hương khẽ run lên, sau đó nhanh chóng nhắm chặt lại.

 

Mạc Tuân lột chiếc khăn che mặt xuống, một tay đủ nắm chặt vòng eo của cô, lật người lại để cô ngồi trong ngực mình.

 

Mạc Tuân lấy lưng đỡ ở phía đầu giường: “Như này thì sẽ không sợ nữa, nếu sợ thì em có thể đi xuống khỏi người anh.”

 

Lê Hương nghe xong liền muốn đi xuống.

 

Nhưng Mạc Tuân đã kéo cô lại, đổi chủ đề: “Đây là cái gì vậy?”

 

Ánh mắt của anh nhìn về phía chiếc túi nhỏ.

 

Lê Hương vội lấy túi đặt trong lòng bàn tay: “Đây là bà nội đi chùa cầu phúc cho em, nói là… Phúc con cháu…”

 

Mạc Tuân nhìn thoáng qua sáu chữ được thêu bằng tơ vàng, nhẹ nhàng lên tiếng: “Ừ, quà bà nội cho thì giữ cho Kĩ.”

 

“Em biết rồi.” Lê Hương nhu thuận đáp, món quà mà bà nội tặng, dù chỉ là một lá bùa thì cô cũng sẽ giữ gìn thật kĩ.

 

Lê Hương định bỏ chiếc túi về chỗ cũ, thì trước mắt bỗng tối sầằm, Mạc Tuân đã hôn liên tiếp xuống… .

 

Sáng hôm sau, Lê Hương bị một chuỗi âm thanh điện thoại đánh thức, cô với tay ra bắt máy: “Alo.”

 

Rất nhanh, một giọng nói ngọt ngào êm tai vang lên: “Quán Quán, là tôi, Nghiên Nghiên.”

Bình luận

Truyện đang đọc