NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 243:

 

Mạc Tuân lại cảm thầy như cô đang cù lét mình, so với sự căng thăng của cô, khuôn mặt anh tuân tú bình tĩnh, chỉ nhẹ giọng cắt tiếng: “Đứng lại!”

 

Lê Nghiên Nghiên vội dừng lại, không dám ổi vào trong.

 

“Tôi tới đây vì có một phần tài liệu khẩn cập cân xử lý. Cô tìm tôi có chuyện gì sao?”

 

Lê Nghiên Nghiên rất khó nhìn thấy Mạc Tuân, huông chỉ là cơ hội gặp riêng một mình như vậy, nên lúc này ở chung phòng với Mạc Tuân nhịp tim cô ta đập rộn lên: “Mạc tổng, tôi có chuyện muốn hỏi anh, anh thật sự chia tay với Lê Hương rồi sao? “

 

Bên trong, Mạc Tuân nhìn Lê Hương, chỉ thấy. Lê Hương mạnh mẽ gật đầu, ý cô bảo anh mau nói chúng ta đã chia tay.

 

Mạc Tuân im lặng một lúc, sau đó chỉ tay lên gò má xinh đẹp của mình, bảo cô hôn anh.

 

Lê Hương bây giờ đang ở thé cầu xin anh, vậy nên cồ nhanh chóng kiếng chân hôn lên má Mạc Tuân.

 

Sau đó Mạc Tuân mới bật ra một tiếng: “Ừ.”

 

Nghe được câu trả lời chắc chắn của anh, Lê Nghiên Nghiên như nở hoa trong lòng, cô ta nhanh chóng nói: “Mạc tổng, thật ra thì có mây lời em luôn muôn nói với anh, anh và Lê Hương không hợp nhau.”

 

“Từ nhỏ Lê Hương đã có số đào hoa rồi, dù cô ấy đã đính hôn với Tô Hi, nhưng vẫn có rất nhiều chàng trai thích cô ây, cô ấy rất giỏi chơi trò mập mờ với đàn ông. Mấy năm đó ở nông thôn cô ây cũng không học hành chăm chỉ, trình độ học vẫn cũng chẳng cao gì, bố mẹ em dạy dỗ cô ấy qua loa, cô liền muốn kiếm lợi từ tay đàn ông, cô ấy ở cùng anh hoàn toàn là vì tham vật chất tiền bạc từ anh, không phải thật tâm thích anh đâu.”

 

“Mạc tổng, mà em ngay từ lần đầu tiên nhìn thây anh, đã yêu anh ngay từ cái nhìn đâu tiên, yêu anh sâu đậm.”

 

“Nhưng em biết khoảng cách giữa chúng ta, em còn chưa đủ tốt, em không xứng với anh, vì vậy những năm qua em luôn theo bước anh, cố găng rất nhiều để khiến bản thân trở nên ưu tú. Em cũng giữ mình thật tốt, chưa bao giờ lui tới người đàn ông nào, toàn bộ trái tim em đều chứa đầy bóng hình anh, em hy vọng sẽ có một ngày em sánh đôi cạnh anh, cùng anh đối mặt mưa gió bão táp.”

 

“Lúc trước anh và Lê Hương bên nhau, em chỉ có thê chôn kín tình cảm của mình, nhựng giờ anh chia tay với Lê Hương rồi, em không muôn kìm nén tình cảm thêm nữa, Mạc tổng, em phải thổ lộ với anh, em thích anh, anh có thể cho em một cơ hội không?”

 

Lê Hương thực sự không ngờ răng cô sẽ chứng kiến Lê Nghiên Nghiên tỏ tình với Mạc Tuân, từ đâu đên giờ lời tỏ tình này đã tác động đến cô, cô gần như: bị sự trà xanh * của Lê Nghiên Nghiên làm cảm động luôn rôi.

 

* ám chỉ những người vẻ ngoài thì thanh thuân thoát tục, nhưng bên trong lại thi nát, rất giỏi tâm kế, thích đùa giỡốn tình cảm người khác.

 

Lê Hương ngước đôi mắt đen láy nhìn về phía Mạc Tuân, cô còn nhướng đôi mày lá liễu thanh tú để xem anh trả lời thế nào.

 

Nhưng Mạc Tuân không nói gì, thậm chí còn không biệt anh có đang nghe Lê Nghiên Nghiên tỏ tình hay – không, anh chỉ nhìn cô, trong đôi mắt sâu thăm thẳm đều là bóng hình cô.

 

“Mạc tổng, anh có nghe thấy không?”

 

Mạc Tuân vẫn im lặng, Lê Nghiên Nghiên ở bên ngoài có chút nghỉ ngờ.

 

Lê Hương nhanh chóng siết chặt nắm đấm của mình, đánh anh một cái.

 

Mạc Tuân nhếch môi mỏng, nói thầm: “Gọi chồng.”

 

Anh đây là thừa dịp cháy nhà hôi của hả?

 

Lê Nghiên Nghiên ở bên ngoài càng thêm lo lắng: “Mạc tổng, anh sao vậy?

 

Anh ở bên trong à? Em vào ngay nhé.”

 

Lê Nghiên Nghiên nhắc chân bước Vào trong.

 

Trái tim Lê Hương đột nhiên thắt lại, cô căng thẳng nhìn Mạc Tuân!

Bình luận

Truyện đang đọc