NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 193:

 

Lúc này, Mạc Tuân giật mình, Lê Hương lập tức nín thở, chỉ thấy anh đưa tay tới, thói quen ôm cô vào lòng, ngủ tiếp.

 

Khuôn mặt tái nhợt của Lê Hương áp vào tim anh, vẻ hung tợn rút đi,anh lại khôi phục dáng vẻ tự phụ của ngày xưa.

 

Lê Hương nghe tiếng tim đập “thình thịch” có lực của anh, mệt mỏi rơi vào mộng đẹp.

 

Rạng sáng 5 giờ, Lê Hương mở bừng mắt, Mạc Tuân bên cạnh đang ngủ, cô xuống giường, lấy áo khoác bọc kín mít rồi rời U Lan Uyễn.

 

Chờ lát nữa, người làm ở U Lan Uyễn dậy, cô nhất định phải đi trước, nếu không sẽ không giấu được vét thương trên người.

 

Cô không về chỗ Diệp Linh, không dám để Diệp Linh nhìn thấy, tình bạn của cô và Linh Linh sáng cùng trời đất, nhưng cô không dám nói cho cô ấy biết tình trạng sức khỏe của Mạc Tuân.

 

Vì vậy, Lê Hương tới viện nghiên cứu Xu Mật, tới phòng thuốc.

 

Hơn 5 giờ sáng, phòng thuốc không một bóng người, Lê Hương chỉ bật một ngọn đèn tường rồi cởi quần áo.

 

Làn da trắng nõn của thiếu nữ xanh tím loang lỏ, miệng vết thương còn thắm máu, Lê Hương lấy một lọ thuốc sát trùng, dùng tăm bông xử lý miệng vết thương.

 

Cô đau đỏ mắt.

 

Lúc này, cửa phòng nghỉ đột nhiên mở ra, một bóng người lạnh lùng, tuần tú xuất hiện ở cửa.

 

Lê Hương không ngò rạng sáng sẽ có người đi vào, con ngươi rụt lại, lập tức lấy quần áo che thân mình.

 

Lê Hương quay lại, cạnh cửa là… thanh niên thích ngủ trong phòng thuốc.

 

Cô quên mắt người xuất quỷ nhập thần này.

 

Thanh niên cạnh cửa cũng không nghĩ là cô, cô gái đeo mạng che mặt, đôi mắt nai linh động nhìn anh ta đầy cảnh giác, bởi vì bị đau mà rơm rớm nước mắt, lông mi run rấy, vẻ đẹp tinh xảo tuyệt sắc khiến người ta không thể rời mắt.

 

Thanh niên nhìn cô, tự giác đóng cửa ra ngoài.

 

Lê Hương thở phào nhẹ nhõm, theo quan sát của cô, nhân phẩm thanh niên này vẫn tốt, chắc sẽ không nhìn trộm, nhưng cô vẫn không yên tâm, nhanh chóng xử lý vết thương.

 

Cô không có thuốc, những vết thương này phải bôi thuốc mỡ, Lê Hương định chờ Xu Mật làm việc sẽ mua thuốc về bôi.

 

Như vậy thì miệng vét thương mới mau lành.

 

Lê Hương mở cửa phòng nghỉ ra ngoài, nhưng cô nhanh chóng dừng chân, vì cô thấy một bình thuốc mỡ ở cạnh cửa.

 

Bình thuốc mỡ bằng sứ trắng, có vẻ rất quý.

 

Ở đâu ra vậy?

 

Là thanh niên thích ngủ kia đưa cô sao?

 

Bây giờ, Lê Hương rất cần thuốc mỡ, cô nghĩ chút rồi cầm lên, vào phòng nghỉ bôi thuốc mỡ lên người.

 

Miệng vét thương nóng rát đau đớn lập tức cảm thấy mát lạnh, sau đó, cảm giác đau đớn nhanh chóng biến mắt.

 

Thuốc mỡ này thật thần kỳ.

 

Lê Hương lấy giấy, viết một hàng chữ, đặt lên bàn thanh niên thích ngủ kia.

Bình luận

Truyện đang đọc