NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 494:

 

Anh thừa nhận lời dụ dỗ của cô lại lần nữa thiêu cháy ích kỷ và chiếm hữu của anh, năm ngày này, anh nằm mơ cũng muốn! Làm sao có thể không muốn đây? Anh đối với cô cho tới bây giờ chưa từng chống cự lại được.

 

Rất lâu sau, Mạc Tuân khàn khàn bật ra một chữ: “Muốn.”

 

Lê Hương đứng trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng: “Mạc tiên sinh, chúng ta bữa sáng ăn mì có được không, anh mới vừa tỉnh, phải anh đồ thanh đạm một chút.”

 

Mạc Tuân dựa vào trên khung cửa nhìn bóng người nhỏ bé bận rộn của cô ở phòng bếp, anh đến bây giờ còn cảm giác mình như đang nằm mơ: “Ừ.”

 

“Mạc tiên sinh, vậy anh giúp em cầm bát đi.”

 

Mạc Tuân đi tới cầm bát, thế nhưng bát cầm ở trong tay, mí mắt anh khẽ động.

 

Cái bát này là sứ Thanh Hoa, là bát trong hoàng cung ngự dụng đời Thanh, hiện tại đã thành đồ cổ bảo tồn, là loại đem ra bán đấu trên các buỏi đấu giá kia.

 

Cái bát này, giá trị vô cùng.

 

Mạc Tuân ngước mắt nhìn một chút, ở đây không chỉ có tô bát ngự dụng, đũa cũng là ngà voi trắng, một đôi cũng đã có giá sáu con số.

 

Mạc Tuân mới vừa tỉnh lại, lúc đầu anh cũng không có chú ý tới những thứ này, hiện tại anh nghiêm túc nhìn quanh căn nhà này, bàn làm từ gỗ Tử Đàn, đèn cung đình phục cổ, ngay cả dao trên tắm thớt đều là của Đức, nói trăng ra là ngôi nhà này khắp nơi đều là vàng ròng bạc trắng đắp lên, khiêm tốn lại xa xỉ, trình độ xa xỉ quả thực khiến người ta tặc lưỡi.

 

“Mạc tiên sinh, bảo anh cầm cái bát anh còn đứng đó làm gì, anh thích cái này bát sao? Vậy em tặng cho anh đấy, anh cầm đi đi.”

 

Lúc này Lê Hương nhìn lại.

 

Trên khuôn mặt tuấn tú Mạc Tuân cũng không có biểu cảm gì, chỉ là nhàn nhạt cong môi mỏng, bình thản hỏi: “Cái bát này… Còn có dụng cụ trang trí ở đây là ai chuẩn bị?”

 

“Không biết, lúc em bị đưa đến nông thôn những thứ này đã có rồi.”

 

Cô không hề hay biết gì.

 

Mạc Tuân quan sát cô lớn lên chỗ này, cô chín tuổi đã bị đưa đến ở nông thôn, là được đất, nước nơi này nuôi dưỡng.

 

Gian nhà này trừ cái bề ngoài đơn giản bình thường, thực tế khắp nơi trên đất xa hoa, ngoài nhà cô lại là khu lâm viênlớn, ở nơi thành thị thèm muốn cảnh vật thiên nhên thì tĩnh mịch tốt đẹp nơi đây quả là tựa như chốn tiên cảnh.

 

Khu lâm viên bên ngoài cũng quá lớn, mênh mông vô bờ, Mạc Tuân mở miệng nói: “Rau quả bên ngoài này đều do em trồng?”

 

“Cái đó à..”

 

Lê Hương nhanh chóng lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Anh cảm thấy một mình em có thể làm được sao, đều là mấy cô thím hàng xóm giúp em xử lý đó.”

 

Mạc Tuân thấy được, trong lâm viên có mấy bóng người phụ nữ trung niên, tay chân các bà giỏi giang cần mẫn đang làm cỏ bón phân.

 

“Rau dưa hoa quả có, vậy nếu như em muốn ăn thịt thì làm sao?”

 

“Nhà cô chú có nuôi đủ loại heo vịt gà dê bò, nếu em muốn ăn, bọn họ sẽ chừa cho em một phần.”

 

“Vậy nếu như em muốn ăn hải sản thì sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc