NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 482:

 

Anh đã không thể rời bỏ được thuốc ngủ rồi.

 

Trong căn phòng cách vách, Lê Hương nhìn Mạc Tử Tiễn cạnh cửa, đôi mắt trong vắt lóe lên vẻ đề phòng: “Anh… anh làm cái gì?” Mạc Tử Tiễn nhìn bộ dáng cô phòng bị, nhàn nhạt câu môi mỏng, anh đi tới bên cạnh bàn, mở chiếc túi đang cầm trong tay ra, lấy ra bụi cây Mạn Đà La: “Tôi đứng bên ngoài sao đưa em thứ này được, cây Mạn Đà La này vẫn luôn ở chỗ tôi, Song Song gọi cho tôi, tôi liền đưa tói.” Thần kinh căng thẳng Lê Hương buông lỏng, tuy là cô tin tưởng nhân phẩm của Mạc Tử Tiễn, thế nhưng cô nam quả nữ, anh xông vào trong phòng cô vẫn dọa cô giật mình.

 

Lê Hương đi lên trước, hoa Mạn Đà La Hoa vẫn kiều diễm đỏ tươi như trước.

 

“Em cần cái này làm gì?” Lúc này Mạc Tử Tiễn đột nhiên hỏi.

 

“À, tôi muốn nghiên cứu thôi, chắc đây cũng là bụi cây Mạn Đà La duy nhất trên đời này, cũng là quà Song Song tặng tôi, tôi phải mang đi.” Lê Hương dời cây Mạn Đà La đến sân thượng.

 

“Lê Hương, em vẫn chưa buông được Mạc Tuân, đúng không?” Bước chân Lê Hương khựng lại, hàng mi dài cong vút khẽ run lên, cô nói: “Chúng tôi đã ly hôn rồi.”

 

“Vậy tôi đổi cách nói, em vẫn chưa buông được bệnh tình của Mạc Tuân, em vẫn như cũ muốn chữa bệnh cho anh ta, đây cũng là nguyên nhân em muốn mang hoa Mạn Đà La đi, phải không?” Lê Hương xoay người, nhìn Mạc Tử Tiễn: “Đây là chuyện của tôi, hiện tại đã khuya lắm rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Cô đây là hạ lệnh đuồi khách.

 

Mạc Tử Tiễn nhìn cô một hồi: “Với cơ thể của em bây giờ tuyệt đối không được chạm vào hoa Mạn Đà La, trừ phi em không muốn sống nữa, tuy là tôi không biết em muốn làm cái gì, thế nhưng vì lý do an toàn, ngày mai tôi sẽ bay cùng chuyến đến Đé Đô với em, tôi ở sân bay đợi em, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai gặp.” Mạc Tử Tiễn mở rộng cửa rời đi.

 

Lê Hương nhíu hàng long mày thanh tú, ý anh là gì, muốn giám sát cô? Lê Hương ngồi xuống ghé, lại lấy ra quyền y điển kia, lật đến trang cuối cùng.

 

Mạc Tử Tiễn ra khỏi phòng, sau đó lấy ra điện thoại mình, gọi một cuộc: “Từ giờ trở đi phái người theo dõi Lê Hương, ngày mai sẽ bay đến Đế Đô rồi, tôi không hy vọng lúc rời đi sẽ xảy ra bắt cứ chuyện ngoài ý muốn nào.” Sáng sớm hôm sau, Lê Hương ngủ thẳng giấc, đột nhiên tỉnh lại, lúc cô rửa mặt xong đã hơn chín giờ, cô mở cửa phòng đi ra ngoài.

 

Đi tới hành lang, cô đứng đợi thang máy.

 

Lúc này bên tai truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, cô liếc mắt sang, chỉ thấy phía trước một bóng người cao lớn đi đến, là Mạc Tuân.

 

Anh vậy mà cũng ở đây.

 

Lê Hương không ngờ ở chỗ này lại chạm mặt anh, bất ngờ không kịp đề phòng như thế, cô không hè chuẩn bị tâm lý, đây là lần đầu tiên hai người chạm mặt sau khi ly hôn.

 

Cô nhanh chóng dời mắt, nhìn con số màu đỏ đang nhảy bên khung thang máy.

 

Lúc này Mạc Tuân đã đi tới, đứng ở cạnh cô, giọng nói anh trầm : “Gần đây… có khỏe không?” Lê Hương không nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Vâng, rất khỏe, anh cũng ở khách sạn này ư?”

 

“Công việc cần.” Anh đơn giản đáp.

 

“À.” Lê Hương không nói gì thêm, cô nỗ lực để mình ung dung tự nhiên một chút.

 

Lúc này bên tai lại truyền tới giọng trầm khàn của anh: “Tối qua, tôi thấy Mạc Tử Tiễn vào phòng cô, hai người hình như tiến triển rất nhanh, tiền đến bước nào rồi?” Lê Hương trì trệ, nhanh chóng quay đầu nhìn anh, anh đang nhìn cô, trong đuôi mắt hẹp dài tất cả đều là tia máu chán chường mệt mỏi, dưới mắt đầy quằng thâm, nhìn trạng thái tinh thần thật không tốt, cả người quanh quần hơi thở bệnh tật tối tăm cùng lệ khí.

 

“Tôi nghe không hiểu anh đang nói gì.” Thang máy tới, Lê Hương bỏ lại một câu, trực tiếp vào thang máy.

Bình luận

Truyện đang đọc