NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 994:

 

Lê Hương lên tiếng.

 

Lệ Yên Nhiên cũng cảm giác họng súng lạnh như băng trên trán chậm rãi rút lui, Mạc Tuân bỏ qua cô ta: “Dẫn cô ta ra ngoài trước đi.”

 

“Vâng.” Sùng Văn dẫn Lệ Yên Nhiên lui xuống.

 

Lúc gần đi Lệ Yên Nhiên nhìn về phía Lê Hương, ánh mắt lãnh đạm của Lê Hương cũng rơi vào trên mặt cô ta, cô ta thấy được Lê Hương như có như không nhếch đôi môi đỏ mọng.

 

Tay chân Lệ Yên Nhiên lạnh lếo, cô còn không biết Lê Hương đang có ý gì, dường như tất cả chỉ vừa mới bắt đầu.

 

Lệ Yên Nhiên đi, trong phòng bệnh chỉ còn hai người, Lê Hương nằm xuống, rúc mình vào chăn thành một khối tròn.

 

Mạc Tuân đi tới, anh hạ mắt hôn lên trán cô, từng lần một hôn lấy: “Lê Hương, ngủ đi, anh vẫn sẽ ở cạnh em.”

 

Lê Hương không đáp, cô nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt.

 

Đêm khuya, Lê Hương đang ngủ mơ mơ màng màng bỗng tay mát lạnh, có một vật nhét vào tay.

 

Hàng mi nhỏ dài run rẫy, cô chậm rãi mở mắt ra.

 

Trong lòng bàn tay có một người sứ nhỏ, ba người sứ cùng nhau nắm tay, giữa anh và cô là một bé người sứ nho nhỏ.

 

Người sứ không tính là tinh xảo, là anh điêu khắc từng dao từng dao một, anh lần đầu tiên làm, không có kinh nghiệm gì, đó là một bé trai nho nhỏ, dáng vẻ cậu chàng rất giống Lê Hương.

 

Đây là con trai trong tưởng tượng của anh.

 

Anh cho rằng cái thai trong bụng cô là một bé trai.

 

Một bé trai giống như cô.

 

*Tặng cho em, sau này phải luôn đeo theo người đấy.”

 

Một bàn tay sờ lên mái tóc của cô, nhẹ nhàng xoa xoa, Mạc Tuân khom người đắp chăn cho cô: “Ngủ ngon.”

 

Anh xoay người, đi tới bên ghé sa lon, nằm xuống.

 

Lê Hương nhìn người sứ nhỏ trong tay, bàn tay trong ổ chăn dời xuống phía dưới một xíu, rơi vào trên vùng bụng bằng phẳng của mình, trong đôi mắt trong vắt ấy tràn ra tình mẫu tử mềm mại cùng vui mừng nhàn nhạt, cục cưng của cô…

 

Một đêm này Lê Hương ngủ không ngon lắm, bởi vì người đàn ông trên ghế sa lon đối diện vẫn không nhắm mắt, anh đang nhìn cô, nhìn sâu đậm…

 

Lúc rạng sáng, Lê Hương đã ngủ say, Mạc Tuân đứng dậy, ròi bệnh viện, anh về làng du lịch.

 

Sùng Văn thấp giọng nói: “Thiếu chủ, tôi đã điều tra camera lúc đó, đều ở đây.”

 

Mạc Tuân ngồi trên ghế sa lon màu đỏ sậm, hai chân thon dài ưu nhã vắt chéo, giữa đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, anh hít một hơi thật sâu.

 

Anh vẫn không nhịn được, anh vẫn chưa điều tra chân tướng lúc đó.

 

Sùng Văn mở camera, trong video, Lê Hương cùng Lệ Yên Nhiên đứng ở cửa thang lầu nói chuyện, cuối cùng Lệ Yên Nhiên tay vung, Lê Hương lăn xuống xuống phía dưới.

 

“Thiếu chủ, xem video này chắc là Lệ Yên Nhiên đẩy Lê tiểu thư xuống, tôi cảm thấy được Lê tiểu thư không ác như vậy, dù sao cũng là đứa con đầu tiên của hai người, Lê tiểu thư sao có thể nhẫn tâm tự tay hại chết đứa bé này?” Sùng Văn không tin.

Bình luận

Truyện đang đọc