NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 217:

 

Mắt Song Song ngập nước mắt. Cô ôm lấy Lê Hương, giống như đau đón mà khóc đã một trận: “Lê Hương, cảm ơn cô. Tôi sẽ như vậy, nhất định sẽ như vậy!”

 

Lê Hương khẽ võ lên lưng cô. Khóc đi, khóc ra được thì tốt rồi. Đem những tự ti và mơ hồ của quá khứ khóc ra hết, sau cơn mưa trời lại sáng.

 

Lúc này, trên lầu hai, Mạc Tử Tiễn hai tay đút túi yên lặng nhìn hai cô gái ôm nhau. Gió nhẹ khẽ thỏi những ngọn tóc xoăn trước trán cậu, người đàn ông tuần tú như tranh mặc bộ đồ trắng, lại có chút lạnh lùng kiêu ngạo của con nhà giàu.

 

Lúc này thuộc hạ thấp giọng nói: “Nhị thiếu, Lê Hương này chính là cô dâu lúc trước gả tới U Lan Uyển, cũng chính là phu nhân mới của Đại thiếu, chị dâu của ngài.”

 

Mạc Tử Tiễn không nói gì.

 

“Nhị thiếu, phu nhân vẫn luôn giục ngài quay về, mắt thấy ngài cũng đã đến tuổi kết hôn, những tiểu thư khuê các danh môn của Đé Đô thành này đều mong ngóng…”

 

Thuộc hạ không nói nữa, vì hắn thấy thiếu gia nhà mình không nghe. Tính cách này của thiếu gia, những thiên kim tiểu thư đó không lọt vào mắt cậu được.

 

Còn về vị hôn thê của thiếu gia thì vẫn chưa tìm tháy.

 

Chu Bình vẫn luôn có ấn tượng không tốt về Lê Hương, cho dù là những ngày trước cô vượt qua được bài kiểm tra của cô ta , cô ta cũng cảm thấy cô gái này lai lịch bất minh, bối cảnh không rõ ràng, nhưng bây giờ nhìn cảnh Lê Hương động viên Song Song này, cô ta cũng có chút động lòng.

 

Song Song khóc đủ rồi, tạm biệt Lê Hương mà rời đi.

 

Lê Hương nhìn Chu Bình: “Chủ nhiệm Chu, chúng ta đi thôi.”

 

“Lê Hương, cô biết Song Song là cháu gái của ai không?” Chu Bình đột nhiên hỏi.

 

“Song Song là cháu gái của ai?” Lê Hương hơi ngắn ra.

 

Chu Bình cảm thấy Lê Hương có lẽ là biết thân phận của Song Song, nếu không sao cô lại đối tốt với Song Song như vậy. Có điều bây giờ nhìn đôi mắt xinh đẹp của Lê Hương, bên trong sạch đến mức không hè có tạp chất, mang theo tia không hiểu. Rõ ràng là không biết chuyện.

 

Chu Bình nói: “Bỏ đi, chúng ta vào phòng làm việc nói chuyện của cô!”

 

Trong phòng làm việc.

 

Chu Bình nhìn Lê Hương: “Lê Hương, cô đã gả vào U Lan Uyễn rồi, giờ là vợ người ta, đúng không?”

 

Lê Hương gật đầu: “Đúng.”

 

“Vậy tôi hỏi cô, bức ảnh trên diễn đàn là thật sao? Cô đang quen tổng giám đốc của Mạc thị Mạc Tuân sao?”

 

Lê Hương lại gật đầu: “Đúng.”

 

Chu Bình chau mày: “Lê Hương, cô đã gả cho người ta, giờ lại ở cùng với Mạc Tuân quyền quý nhất Hải Thành, giờ rất nhiều cô gái đều không chịu được dụ hoặc, càng huống hồ là một người đàn ông thượng lưu thành công như Mạc tổng. Đây là chuyện riêng của cô, tôi vốn không nên quản, nhưng giờ diễn đàn viện nghiên cứu ầm ï như vậy, mọi người thậm chí bắt đầu đoán cô có phải là dựa vào kim chủ là Mạc tổng mới vào được Xu Mật hay không. Nếu tôi không kịp thời xử lý thì hậu quả chỉ sẽ càng lúc càng nghiêm trọng.”

 

Lê Hương nhìn Chu Bình: “Chủ nhiệm Chu, vậy cô muốn xử lý thế nào?”

 

“Cái này cũng khiến tôi rất đắn đo. Mọi người đều muốn cô rời khỏi Xu Mật, nhưng cô tôi đều rõ, chuyện này không đơn giản như vậy. Cô vào Xu Mật không liên quan gì tới Mạc tổng. Cô là được viện trưởng đích thân đề bạt… Lê Hương, cô rốt cuộc có quan hệ gì với viện trưởng?”

 

Lê Hương nhéch đôi mày liễu: “Chủ nhiệm Chu, tôi không có quan hệ gì với viện trưởng, chỉ gặp mặt máy lần. Ông ấy từng để lại số điện thoại cho tôi, nói néu tôi có hứng thú với Xu Mật thì có thể gọi cho ông ấy bất cứ lúc nào, cánh cửa của Xu Mật luôn mở chào đón tôi.”

 

Chu Bình biến sắc. Viện trưởng Lý Văn Thanh của viện nghiên cứu Xu Mật là quốc sĩ hiện giờ, khá có tiếng trong giới bệnh học truyền nhiễm di truyền, ông ấy vậy mà lại cho một cô gái nhỏ số điện thoại của mình, còn nói những lời như cánh cửa Xu Mật luôn mở đón cô… “Lê Hương, tôi thấy cô còn trẻ, sao lại nói dối mà không đỏ mặt chứ? Cô tưởng cô là ai, viện trưởng sao lại nói mấy lời này với cô?” Chu Bình không hề tin.

Bình luận

Truyện đang đọc