NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 303:

 

Vừa nói lão phu nhân nhìn về Mạc Tuân, sắng giọng: “Hàn Đình, tên tiểu tử thối nhà cháu tốt số quá đây, Lê Hương ưu tú như vậy, sau này cháu phải đối tốt gấp bội với Lê Hương đó.”

 

Lê Hương ngước mät nhìn về Mạc Tuân Đình, người đàn ông đứng thân cao chân dài đứng lắng lặng _ trong phòng khách, anh đang cúi đâu cởi cúc bạc trên tay áo sơ mi „ dáng vẻ thờ ơ, nghe bà nói anh ngắng đâu lên, đôi mắt thâm thúy rơi vào trên người cô.

 

Ánh mắt họ giao nhau, Mạc Tuân nhanh chóng nhìn đi chỗ khác: “Bà nội, cháu đến thư phòng xử lý tài liệu chút.”

 

Mạc Tuân nhắc đôi chân dài đi lên lâu.

 

Nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh biến mắt khỏi tầm mắt, Lê Hương có chút buồn Dực nói: “Bà nội, cháu cũng lên lầu ạ.”

 

“Được rồi, đi đi, tắm rửa rồi ăn tối.

 

Hôm nay mẹ Ngô nấu mấy món cháu thích đó.” Lão phu nhân cười hiền từ.

 

Trong thư phòng.

 

Mạc Tuân ngồi trên ghé, giữa những ngón tay mảnh khảnh kẹp một điêu thuốc, tài liệu năm rải rác trên bàn, nhưng anh không hề đụng đến, đôi mặt chán Chương phủ đây sương mù.

 

Rất nhanh trong gạt tàn thuốc lá đã phủ đầy một lớp tàn thuốc, Mạc Tuân đứng dậy đi đến cửa phòng ngủ.

 

Bàn tay to đánh vào nắm cửa muốn đây cửa đi vào, nhưng động tác anh đột nhiên dừng lại, Mạc Tuân lắng lặng đứng ở ngoài cửa một hồi, sau đó câm áo bành tô đi ra ngoài.

 

Lão phu nhân ở phòng khách thầy anh, nhanh chóng ngăn anh lại: “Hàn Đình, muộn thế này cháu còn muốn đi đâu?”

 

Đôi mắt anh tuần của Mạc Tuân rũ xuống, giọng nói trầm thấp. từ tính không nghe ra được bắt kỳ cảm xúc biến ñóa nào: “Ở công ty có chuyện gập cân giải quyết, bà, tối nay cháu không về.”

 

“Cháu không về thì không cần nói với bà, cháu nói với Lê Hương chưa?”

 

Mạc Tuân mím môi mỏng không nói gì.

 

“Tử Tiên… có phải thích Lê Hương đúng không?” Lão phu nhân là ai chứ, bà nhìn thoáng qua cũng có thể thấy môi quan hệ mờ ám giữa hai người, nghĩ chút cũng có thê đoán được.

 

Mạc Tuân nhìn lão phu nhân: “Không rõ, có lẽ vậy.”

 

“Tử Tiễn tâm cao khí ngạo, là một nhân tài nổi danh. Bây giờ nghĩ lại Lê Hương đúng là gu cô gái mà nó ưa, nó thích Lê Hương cũng là chuyện bình thường.” Lão phu nhân nói.

 

Mạc Tuân cầm chìa khóa xe, không muốn nói đến chủ đề này: “Bà nội, cháu đến công ty.”

 

“Hàn Đình…” Lão phu nhân kêu một tiếng: : “Lê Hương là một cô gái tốt, giấu không nên đề con bé một mình như thê này. Tình yêu và hôn nhân cân sự chung sức nỗ lực của cả hai bên, Lê Hương chưa bao giờ chê bỏ cháu bệnh tật, ngược lại còn vì cháu cố gắng làm việc, con bé muốn làm cho cháu tốt hơn, một Lê Hương như vậy cháu có lý do gì để lùi bước chứ? Bỏ lỡ Lê Hương, sau này cháu cũng sẽ không bao giờ gặp được cô gái như thê nữa đâu, cuộc đời con người điều đáng sợ nhất chính là đánh mắt.”

 

Mạc Tuân đứng ở bên cửa, cũng không quay đầu lại, mà là đứng một lúc lâu, ánh đèn lỗng trên hành lang kéo dài cái bóng của anh, vô cớ lộ thêm máy phần cô tịch.

 

Mạc Tuân đi rồi, lão phu nhân ngôi trên sô pha trong phòng khách, bác Phúc quản gia thập giọng nói: “Lão phu nhân, hiện tại tình huống có chút không tột, thiêu phu nhân thì quá ưu tú, nêu đề thân thế cô ấy ra ánh sáng, để Mạc gia nơi đó biệt thiếu phu nhận chính là vị hôn thê của Tử Tiến thiếu gia, tôi cảm giác được sẽ có rất nhiều người tham gia tuồng kịch cướp đoạt thiếu phu nhân mắt.”

 

Lão phu nhân ôm lấy Tiểu Viên Viên, cắt tỉa lông mềm mại trên người nó, bà hừ một tiếng: “Yên tâm đi, có bà ngôi ở đây trần, loạn không được, chỉ lB Bà cụ ôm Tiểu Viên Viên vào lòng, như thẻ tự nhủ: “Hôn nhân là của hai người chúng nó, chỉ cần chúng nó không buông tay thì không ai có thệ chia rế. Nêu buông tay thÌ cũng chẳng ai cứu được.”

 

Bác Phúc cái hiểu cái không, lúc này Lê Hương mở cửa phòng đi xuống cầu thang.

Bình luận

Truyện đang đọc