NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

CHương 518:

 

“Đúng vậy, bảo rương thứ hai ở Đế Đô, đặt trong viện khoa học, nhưng viện khoa học cũng không phải là chỗ cháu muốn là vào, cháu phải nghĩ cách vào viện đó mở ra cái rương thứ hai.”

 

Viện khoa học Đề Đô là trung tâm cả y học, bên trong đó đều là minh tinh của giới y học, cũng chính là những lão đầu tử kia, bọn họ đều là viện sĩ đức cao vọng trọng, trong đó viện sĩ trẻ tuổi nhất chính là Mạc Tử Tiễn, tài hoa vô Song, muốn vào viện khoa học, dung nhập vào trung tâm y học, thực sự là khó như lên trời.

 

Lê Hương nắm quyền y điển thứ hai này, cô nghĩ, mình cũng chẳng còn thời gian để đến đó.

 

Lúc này thím Triệu nhanh chóng nói: “Tiểu thư Lê Hương, mau mở cái hộp gắm này ra nhìn thử, xem bên trong chứa vật gì?”

 

Lê Hương gật đầu, cô mở hộp gắm ra.

 

Trong hộp gắm đặt một viên thuốc màu đen.

 

“Tiểu thư Lê Hương, đây là thuốc gì thế?” Thím Triệu tò mò hỏi.

 

Viện trưởng Lý Văn Thanh nói: “Lúc nãy hộp gắm vừa mở ra ông đã ngửi được một mùi thảo dược, nhưng là thảo dược gì, ông không phân biệt được, nhưng mùi này vừa ngửi cũng làm cho người ta cảm thấy lòng yên mà trí óc lại bừng sáng, vật mà sư phụ ông lưu lại nhất định là vật hiếm có ở thế gian, Lê Hương, bây giờ tâm mạch cháu đã gãy, chi bằng dùng thử viên thuốc này đi!”

 

Lê Hương cũng giống với viện trưởng Lý Văn Thanh, cũng không ngửi ra viên thuốc này đến tột cùng dùng thảo dược gì, đây đại khái là vật trân quý hiếm thấy mà ngay cả sách sử y học không ghi lại, có lẽ có thể cứu cô một mạng.

 

“Tiểu thư Lê Hương, mau mau uống viên thuốc này đi!” Thím Triệu nhịn không được thúc giục.

 

Lê Hương giơ tay lên đặt viên thuốc vào miệng.

 

Rất nhanh, hai mắt Lê Hương nhắm lại, ngã phịch xuống.

 

Thím Triệu cả kinh: “Tiểu thư Lê Hương!”

 

Viện trưởng Lý Văn Thanh nhanh chóng ôm Lê Hương đặt trên ghế mây, sau đó xem mạch cho cô, trong mạch đập Lê Hương đã không có bắt kỳ dấu hiệu sống nào.

 

Cô… chết rồi?

 

Viện trưởng Lý Văn Thanh chắn động, lui về phía sau hai bước, ông giật mình mù mịt nói: “Tại sao có thể như vậy, sao lại như vậy được?”

 

“Tiểu thư Lê Hương!” Thím Triệu đưa ngón tay ra đặt dưới mũi Lê Hương, nơi đó thật sự không còn hơi thở.

 

Thím Triệu lập tức ngồi phịch trên mặt đất, thím ấy không thẻ tin được tiểu thư Lê Hương lại cứ vậy mà đi.

 

Không!

 

“Viện trưởng, ông mau cứu tiểu thư Lê Hương đi, tiểu thư Lê Hương sẽ không chết dễ dàng như vậy, con bé nhất định còn có thể cứu được!” Thím Triệu cầu xin nhìn về phía viện trưởng Lý Văn Thanh.

 

Viện trưởng Lý Văn Thanh không đủ sức xoay chuyển cả đất trời, ông bi thương lắc đầu.

 

Lúc này thím Triệu đột nhiên cả kinh kêu lên: “Viện trưởng, ông mau nhìn kìa!”

 

Viện trưởng Lý Văn Thanh nhanh chóng ngắng đầu, ông thấy được hình ảnh rung động nhất trong đời này.

 

Lê Hương còn nằm trên ghế mây, thế nhưng khuôn mặt nhỏ trắng bệch của cô đã từ từ khôi phục huyết sắc, thân thẻ lạnh như băng cũng khôi phục hơi ấm, dưới cánh mũi còn có hơi thở nông yếu, cô quay về từ cõi chết, hồi sinh trở lại!

Bình luận

Truyện đang đọc