NGHỊCH TẬP, SỦNG NHANH CÒN KỊP

Chương 311:

 

Lúc này cô cảm thấy r một bàn tay to đang đè lên bờ vai mêm mại của mình, trên đầu vang lên giọng nói của Mạc Tử Tiễn: “Cô không sao chứ?”

 

Theo tri giác trở về, lúc này Lê Hương mới nhận ra răng mình đang dựa vào vòng tay của Mạc Tử Tiễn, cô sợ hết hồn, cô ngã vào vòng tay của anh ta từ khi nào, cô nhanh chóng đưa tay ra để đẩy anh ra.

 

Nhưng trên người cô không có chút sức lực nào, hai tay nhỏ bé chồng vào ngực anh, ngược lại còn có ý muôn nghênh đón.

 

Đúng lúc này, một giọng nói thấp lạnh vang lên bên tai: “Hai người thật sự Ịm cho tôi xem một màn hay!

 

Lê Hương nhanh chóng ngắng đầu lên, tầm mắt đã dần sảng trở lại, cô nhìn thầy một thân ảnh cao thẳng đứng cạnh cửa, Mạc Tuân đã đên!

 

Khắp thân Mạc Tuân bao phủ một lớp băng giá lạnh lẽo, đôi mắt thâm thúy nhuộm mây phần đỏ tươi đáng sợ bắn thẳng về phía cô, đôi mắt hệt như băng, lần đầu tiên Lê Hương nhìn thây ánh mắt anh đáng sợ như vậy, cô đã thấy rõ sát ý trong đó.

 

“Mạc tiên sinh…”

 

Lê Hương kêu lên, nhưng lúc này, Mạc Tuân đã bước đôi chân dài tới, chiếc quần được cắt xén sắc như dao mang theo khí lạnh to lớn, anh đi đến năm lấy cổ áo Mạc Tử Tiễn, một nắm đâm mạnh mẽ hạ xuống.

 

Mạc Tử Tiễn bị một quyền, ngã xuống đất, máu từ khóe miệng chảy ra.

 

Mạc Tuân đập một nắm đấm khác, từ cổ giọng bức ! ra giọng nói đanh thép: “Mạc Tử Tiễn, mày có biết cô ây là ai không hả? Cổ ây là vợ tao, là chị dâu mày!”

 

Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tử Tiễn nhanh chóng bị thương lên, anh lầy mu bàn tay lau vệt máu trên khóe miệng, dùng đôi mắt đen lạnh lùng nhìn Mạc Tuân, trong mặt có tia lửa bắn ra: “Vậy cô ấy có biết anh là quái vật chạy tử bệnh viện tâm thần ra không?”

 

Mạc Tuân liếm đội môi khô mỏng của mình “hà” một tiếng, anh lại đánh Mạc Tử Tiễn thêm mấy cái.

 

Lê Hương vô cùng sợ hãi, lần đầu tiên cô thấy Mạc Tuân đánh người như thê này, cô vùng vẫy vài lân, cả người mêm nhữn khó khăn đứng dậy từ trên mặt đất, sau đó lao tới ôm lây vòng eo đẹp. đẽ của Mạc Tuân từ phía sau: “Mạc tiên sinh, đủ rồi, đừng đánh nhau mài”

 

Phía sau có người ôm hạn chế động tác của Mạc Tuân, anh thẳng lưng, lạnh giọng nói: “Buông ra, nghe không?”

 

“Em sẽ không buông tay, Mạc tiên sinh, anh hiểu lầm rôi, lúc nãy chúng em không làm gì cả, anh đừng đánh người, đừng kích động!”

 

Lê Hương không dám buông tay, bởi vì cô biết anh lại có dấu hiệu mất kiểm soát khi phát bệnh.

 

Lồng ngực rắn chắc của Mạc Tuân phập phòng, giống như dã thú, mí mất tuần tú nặng nề. nhắm nghiền lại, bàn tạy năm chặt nỗi đầy khớp xương đến trắng bệch KHim: rãi nới lỏng.

 

Anh xoay người nắm chặt cổ tay Lê Hương, kéo cô đi.

 

Nhưng lúc này Mạc Tử Tiễn nhanh chóng đứng dậy, nắm lấy cổ tay Lê Hương.

 

Cô bị kéo bởi hai người đàn ông cùng một lúc.

 

Mạc Tuân dừng lại, anh lạnh lùng nhìn Mạc Tử Tiên: “Buông ral”

 

Mạc Tử Tiễn không buông ra, ngược lại nồng đậm mùi thuốc súng đáp lại: “Người nên buông là anh! Nêu tôi đề cho anh đưa cô ấy trở về, anh có thể khống chế không làm tổn thương cô ây sao?”

 

Mạc Tử Tiễn hiểu Mạc Tuân, bởi vì anh đã nhìn thấy bộ dạng bết bát đáng sợ nhất của Mạc Tuân, hơn nữa anh là một bác sĩ, vì vậy anh đương nhiên nhìn ra được Mạc Tuân sắp phát bệnh.

 

Khuôn mặt tuần tú của Mạc Tuân vốn đã u ám đến chừng đồ mưa được, anh cuộn tròn năm ngón tay, kéo Lê Hương thật mạnh.

 

Lê Hương bị hai người đàn ông kéo, vốn cơ thể không thoải mái, bây giờ sặc mặt cô càng tái nhọt nhử tờ giây, Mạc Tuân kéo mạnh như vậy, cô lập tức kêu lên một tiếng đau đón.

Bình luận

Truyện đang đọc