TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

Lương Thần cũng không có quấy rầy Cảnh Hảo Hảo, chỉ đứng ở bên giường nhìn chằm chằm thân ảnh Cảnh Hảo Hảo, anh phát hiện đầu nho nhỏ của cô, thong thả chuyển động theo ánh mắt trời, mãi cho đến khi mặt trời sắp xuống núi, lửa đỏ tịch dương chiếu sáng cả một phòng, cô mới động thân thể, ngay tại lúc Lương Thần nghĩ đến cô sẽ đứng lên, cô lại chỉ thay đổi tư thế, tiếp tục nhìn chằm chằm mặt trời, đợi cho mặt trời hoàn toàn xuống núi, toàn bộ bầu trời trở nên u ám, cô vẫn như trước không có phản ứng gì.

Thẳng đến khi người hầu lên lầu, cung kính lễ phép kêu: “Thần thiếu gia, Cảnh tiểu thư ăn cơm chiều.”

Cảnh Hảo Hảo liền xoay người, lúc cô nhìn thấy Lương Thần, cô hơi sửng sốt một chút, sau đó liền yên lặng kéo bước chân đi vào phòng tắm, rửa sạch tay, liền đi xuống lâu.

Cơm chiều mỗi ngày đều làm rất phong phú, Cảnh Hảo Hảo lại ăn rất ít, sau khi ăn xong, Cảnh Hảo Hảo liền lên lầu, sau đó leo lên giường.

Lúc này Lương Thần mới hậu tri hậu giác phát hiện, tựa hồ mỗi ngày lúc mình trở lại biệt thự vào buổi tối, Cảnh Hảo Hảo đều luôn lặp lại cuộc sống quy luật như vậy.

Ngày hôm sau, Lương Thần vẫn rời giường sớm, đi xuống lầu, đầu tiên đi phía sau biệt thự chạy nửa tiếng, lúc trở về, người hầu chuẩn bị tốt bữa sáng, Cảnh Hảo Hảo cũng rời giường.

Ăn xong bữa sáng, Lương Thần cũng như thường ngày, đi công ty.

Mà Cảnh Hảo Hảo lại vắt hết óc nghĩ rốt cuộc mình nên là tiếp tục phơi nắng, hay là xem ti vi ngủ để đuổi đi một ngày nhàm chán này.

Thật ra đây chỉ là một lựa chọn, tùy ý là tốt rồi, nhưng Cảnh Hảo Hảo cứ cố tình bắt nó giống như trở thành một chuyện lớn để suy nghĩ, bởi vì đây đối với cô mà nói, đã là chuyện đáng giá suy nghĩ nhất trong vòng một ngày.

Giống như lúc ban đầu, cô không ra biệt thự, mỗi ngày đều chỉ mặc áo ngủ, nhưng hiện tại, cô cũng sẽ bải người chuyên môn chuẩn bị quần áo thay Lương Thần chuẩn bị quần áo cho cô, hơn nữa đôi khi một ngày sẽ đổi hai bộ, mỗi ngày cũng sẽ ném quần áo vào trong sọt đồ bẩn, để người hầu đi giặt, bởi vì cô làm như vậy, sẽ có một loại ảo giác chính mình cũng có tự do giống như người bình thường, có thể tùy tiện ra cửa.

Ngay tại lúc Cảnh Hảo Hảo ở trong phòng ngủ lý suy nghĩ miên man lung tung, cô nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng xe quen thuộc.

Phản ứng đầu tiên của Cảnh Hảo Hảo chính là nghĩ đến Lương Thần đã trở lại, cô theo bản năng bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống, lại nhìn thấy tài xế đi xuống từ trên xe, mang theo bao lớn bao nhỏ tiến vào biệt thự.

Cảnh Hảo Hảo thở dài nhẹ nhõm một hơi, đáy lòng nghĩ may mắn không phải Lương Thần, buổi tối ở chung một chỗ với anh vài tiếng đã đủ khiến cho cô khẩn trương, nếu hôm nay anh ngốc ở nhà một ngày, cô khẳng định sẽ tinh thần căng thẳng mệt mỏi.

Cảnh Hảo Hảo nghĩ nghĩ, liền đứng lên, chuẩn bị đi ngủ, kết quả chợt nghe đến cửa phòng ngủ truyền đến một tiếng đập cửa.

Cảnh Hảo Hảo dừng bước chân, nói: “Vào đi.”

“Cảnh tiểu thư, đây là đồ Thần thiếu gia dặn dò tôi đưa cho cô.” Tài xế nói xong, liền để toàn bộ bao lớn bao nhỏ kia ở trên mặt đất.

Bình luận

Truyện đang đọc