TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Lương Viễn từng huấn luyện ở bộ đội, phản ứng nhanh hơn người thường rất nhiều, ở trong nháy mắt Lương Thần bước chân ra kia, anh liền lập tức nhảy lên, vươn tay, cầm lấy cánh tay Lương Thần. 

Ba Lương Thần hoàn toàn không để ý tới tức giận, cũng chạy qua theo, bắt lấy cánh tay Lương Thần. 

Hai người sớm đã bị Lương Thần đột nhiên nhảy xuống, làm sợ tới mức hồn phi phách tán, hoàn toàn sẽ không nhìn thấy thân thể Lương Thần cao hơn cửa sổ nửa đoạn, dưới chân giẫm lưới an toàn, an toàn thật sự. 

Ba Lương Thần và Lương Viễn, hợp lực kéo Lương Thần lên, mẹ Lương Thần chạy lên, ôm Lương Thần khóc không nói một câu nên lời. 

Ba Lương Thần bị dọa đến sắc mặt hơi có chút trắng bệch, ông nhìn chằm chằm con trai nhỏ của mình, nâng tay lên, không nói một câu nên lời, cuối cùng liền lắc lắc tay áo, ném một câu “Con muốn như thế nào liền như thế ấy, ta mặc kệ!", xoay người đi ra phòng bệnh. 

Lương Thần nghe câu này, biết ba đây là đồng ý, lúc này mới lén thở dài nhẹ nhõm một hơi, nâng tay lên, ôm lấy mẹ đang ôm mình khóc đến rối tinh rối mù. 

Mẹ Lương Thần thật là bị Lương Thần dọa sợ, thật cẩn thận phân phó người, đỡ Lương Thần đến trên giường, như là dỗ đứa bé, giọng nói nghẹn ngào trấn an anh, cuối cùng còn tự mình đắp chăn lên cho anh, đút cho Lương Thần ăn cháo. 

Lương Thần nháo cũng nháo đủ, nhìn mẹ mình bị anh dọa tới bộ dáng này, đáy lòng cũng có chút áy náy, liền ngoan ngoãn há miệng, ăn cháo. 

Sau khi ăn xong, mẹ Lương Thần hơi chút thả tâm một chút, cách chăn, vỗ thân thể của anh, dỗ anh ngủ say. 

Lương Thần ngủ lâu như vậy, làm sao có chút buồn ngủ nào, nhưng vì không để cho mẹ mình lo lắng, Lương Thần vẫn nhắm mắt lại, giả bộ đi vào giấc ngủ. 

Nhắm mắt lại nằm thời gian lâu, ngược lại cũng có chút mệt mỏi, trong lúc Lương Thần mơ mơ màng màng, cảm giác được mẹ mình vẫn nắm chặt tay của mình. 

Đến buổi chiều, Lương Thần mới tỉnh lại. 

Lúc anh hôn mê bất tỉnh, từ trên xuống dưới nhà họ Lương đều canh giữ ở trong bệnh viện, hiện tại nhìn thấy cảm xúc anh ổn định một chút, mọi người mới giải tán, duy chỉ còn mẹ của anh, ghé vào bên giường, gắt gao cầm lấy tay anh, nặng nề ngủ. 

Lương Thần rón ra rón rén xốc chăn lên, xuống giường ôm lấy mẹ của mình, đặt ở trên giường bệnh, cẩn thận đắp chăn cho mẹ, liền cầm điện thoại di động, nhanh chóng vào toilet. Lương Thần làm cách mạng với trong nhà như vậy, tự nhiên sẽ không để cho Cảnh Hảo Hảo biết, lo lắng. 

Trước khi anh nuốt thuốc ngủ, bật di động của mình lên, chuyển tới trên di động của Tô Tiểu Tả, cũng bảo Tô Tiểu Tả chỉ tiếp nghe điện thoại của một mình Cảnh Hảo Hảo. 

Cho nên Lương Thần tiến vào toilet, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là trực tiếp lấy di động ra, gọi cho Tô Tiểu Tả một cú điện thoại, không đợi Tô Tiểu Tả lên tiếng, liền khẩn cấp mở miệng, hỏi: “Hai ngày này, Hảo Hảo từng liên lạc với tôi không?” 

“Đêm qua Cảnh tiểu thư gọi cho ngài một cú điện thoại, tôi dựa theo phân phó của ngài, nói ngài đang họp, có thể phải bận tới giữa trưa hôm nay, có thời gian, ngài sẽ gọi điện lại cho cô ấy.” 

Lương Thần nhanh chóng cắt đứt điện thoại, sau đó nhanh chóng đóng cửa, rồi gọi điện thoại lại cho Cảnh Hảo Hảo. 

Cảnh Hảo Hảo rất nhanh liền tiếp nghe xong điện thoại, cô ở đầu kia chuyện gì cũng không biết, tựa hồ đang tiếp đãi khách hàng mua hoa, trước khách khí có lễ nói một câu “Hoan nghênh ngài lần sau lại tới”, sau đó mới đối diện điện thoại, mang theo vài phần linh động hô một tiếng tên của anh: “Lương Thần, anh bận xong rồi?” 

“Ừ.” Lương Thần nắm di động, kiềm chế vui sướng đại công cáo thành, cố gắng làm cho âm điệu của mình có vẻ bình thản một chút: “Có nhớ anh không?” 

Cảnh Hảo Hảo đầu kia điện thoại, tạm dừng một giây, mới dịu dàng “có” một tiếng. 

Lương Thần nhịn không được câu môi cười cười, anh đứng ở trước gương toilet, nhìn râu mới mọc ra của mình, liền cầm lấy một cây dao cạo râu Lương Thần đã chuẩn bị, chuẩn bị cạo râu đi. 

Cảnh Hảo Hảo ở đầu kia điện thoại, lải nhải nói cho anh biết một số chuyện thú vị phát sinh nơi cửa hàng bán hoa trong một ngày một đêm không gặp cô

Bình luận

Truyện đang đọc