TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

Ánh mắt anh, bởi vì vừa mới rơi lệ, đen nhánh mà sáng ngời, còn phiếm một chút đỏ hồng.

Anh nâng tay lên, nhẹ nhàng sờ sờ hai gò má của cô, còn nói một câu mê sảng cô hoàn toàn nghe không hiểu: “Có thể nhìn thấy  bộ dáng êm đẹp như vậy của em, thật tốt.”

Mi tâm Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng nhíu lại, Lương Thần lại một phen nắm tay cô, đi về phía xe mình dừng lại.

......

Chiếc xe buýt Cảnh Hảo Hảo ngồi kia, cách chỗ phân nhánh đường cao tốc xe Lương Thần dừng lại, chỉ có khoảng 1000 mét, đi chưa đến mười phút, Lương Thần liền dắt Cảnh Hảo Hảo đứng ở trước xe của mình.

Anh lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, mở khóa xe, tự mình kéo cửa xe ra cho Cảnh Hảo Hảo, chờ sau khi Cảnh Hảo Hảo ngồi vào, chính mình mới cũng ngồi xuống theo.

Lương Thần khởi động xe, trực tiếp lái về phía một nhánh đường cao tốc khác.

Bên trong xe rất im lặng, Lương Thần mở radio trên xe ra, bên trong đúng lúc phát âm nhạc.

......

Cảnh Hảo Hảo bị một loạt hành động như vậy của Lương Thần làm cho vẫn bị vây trong trạng thái ngây ngốc.

Xe lái đi hơn phân nửa đường, cô mới từ từ phục hồi tinh thần lại, nhìn nhìn phong cảnh xa lạ ngoài cửa sổ xe, lại quay đầu, nhìn nhìn Lương Thần bên người, thế này mới phát hiện, Lương Thần lại chỉ mặc áo ngủ liền đi ra ngoài, đầu tóc của anh rối loạn thành một đoàn.

Cảnh Hảo Hảo nhíu nhíu mi tâm, rũ mi mắt một chút, sau đó tầm mắt liền dừng ở trên chân giẫm chân ga của Lương Thần, thế lại chỉ mang một chiếc dép, chân còn lại là chân trần, trên chân trần kia, phủ kín bọt nước, còn có vết máu nhàn nhạt, nhiễm ở trên da thịt trắng nõn.

Lương Thần bên ngoài, vĩnh viễn đều là một bộ dáng cao cao tại thượng, tư thế áo mũ chỉnh tề, cho dù là ở nhà, anh chỉ mặc một kiện áo ngủ đơn giản, vẫn có thể tản mát ra khí chất tao nhã cao quý như trước.

Cô chưa từng gặp qua Lương Thần chật vật như vậy?

Cảnh Hảo Hảo càng nhíu chặt mi tâm, tầm mắt của cô theo bản năng liền chuyển đến trên sườn mặt của Lương Thần.

Người đàn ông chuyên chú nhìn chằm chằm phía trước lái xe, nhưng cô lại từ trên mặt tuấn dật của anh, thấy được một chút thâm trầm mệt mỏi.

Hôm nay không phải là nghi thức đính hôn của anh sao? Anh - nhân vật nam chính không phải nên ở hiện trường ư? Sao lại đột nhiên chạy tới tìm cô? Còn có những lời vừa rồi của anh, rốt cuộc là ý tứ gì?

Nghi hoặc nơi đáy lòng Cảnh Hảo Hảo càng sâu, cô nhìn sườn mặt Lương Thần, nhìn trong chốc lát, sau đó lúc đang chuẩn bị mở miệng, hỏi, đột nhiên radio trong xe, vốn đang phát âm nhạc lại dừng lại, nữ dẫn chương trình dùng âm điệu dễ nghe, phát ra tin tức thời sự mới nhất.

“Buổi sáng hôm nay ở trên đường cao tốc XX xuất hiện sự kiện lật xe buýt, hiện tại đã xử lý xong, không một người sống sót, thi thể đều đã chở về thành phố Giang Sơn, hy vọng mọi người lan truyền tin tức, để cho người nhà của những người gặp nạn dưới đây đến nhận thi thể.”

Sau đó, nữ dẫn chương trình bắt đầu chậm rãi thông báo tên họ người gặp nạn.

Trong nháy mắt Cảnh Hảo Hảo nghe được bên trong truyền đến tên của mình, cả người cô nháy mắt liền trố mắt ở trên ghế cạnh tài xế.

Sao trong danh sách người gặp nạn lại có tên của cô?

Cảnh Hảo Hảo nhíu mày một cái, sau đó lúc này mới đột nhiên nhớ tới, sáng sớm hôm nay mình bỏ lỡ một chiếc xe buýt.

Chẳng lẽ, chính là chiếc xe buýt xảy ra chuyện kia?

Cảnh Hảo Hảo kinh ngạc há miệng một chút, sau đó đáy lòng liền hiện lên một tia nỗi khiếp sợ, nếu cô không có để lỡ chiếc xe buýt kia, như vậy có phải hiện tại cô đã bị mất mạng rồi không?

Cảnh Hảo Hảo đột nhiên nghĩ đến những lời Lương Thần vừa nói với mình.

Bình luận

Truyện đang đọc