Editor: May
“Em nhìn rõ ràng cho tôi, hiện tại người đàn ông ở trên người em là ai, em cũng cảm nhận rõ ràng cho tôi, hiện tại người đàn ông khiến cho em có cảm giác là ai!”
Cảnh Hảo Hảo chính nhìn thoáng qua Lương Thần trên người, liền xoay đầu, như là liếc mắt nhìn thêm một cái sẽ ô uế ánh mắt của cô, Lương Thần nhìn thấy bộ dáng này của cô, cười nhạo một tiếng, đột nhiên động tác hung ác lên, giống như hoàn toàn mất đi lý trí, điên cuồng giữ lấy cô, phát tiết thuần túy.
Cảnh Hảo Hảo không thể phản kháng, cũng không có sức lực phản kháng, chỉ có thể cường ngạnh thừa nhận, thật ra như vậy cũng tốt, đau trên thân thể như vậy, luôn có thể giảm bớt đau đớn nơi đáy lòng cô, chỉ là, đến cuối cùng, cô thậm chí cũng không cảm giác được loại đau đớn tê tâm liệt phế không cách nào chịu đựng được nữa kia, cả người cô đều chết lặng, chỉ cứng ngắc trợn tròn mắt, nhìn trần nhà, lẳng lặng chịu đựng.
......
Không biết qua bao lâu, người đàn ông giống như nổi điên kia rốt cục cũng ngừng lại, anh không có dừng lại chút nào, liền xoay người rời đi từ trên người Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo vốn còn có nửa thân mình vọt ở bên ngoài giường, hiện tại Lương Thần đột nhiên rời đi, làm cho cô giống như là diều đứt dây, cả người vô lực liền trượt chân ở trên sàn.
Lương Thần vừa mặc quần áo, vừa nhìn khuôn mặt tái nhợt trên mặt đất, Cảnh Hảo Hảo như là con búp bê bể tan tành, đáy lòng anh còn có chút cơn giận còn sót lại chưa tiêu tan, anh cáu giận dùng sức lôi kéo cà vạt, sau đó đi đến trước mặt Cảnh Hảo Hảo, ngồi xổm người xuống, nâng cằm của cô lên, lạnh lùng liếc nhìn ánh mắt không hề có chút sinh khí của cô: “Cho em trôi qua ngày tốt, em không chịu, cứ muốn không có việc gì tìm việc cho tôi làm, em đã không biết tốt xấu như vậy, tôi cũng không cần phải nuông chiều em khắp nơi nữa!”
Lương Thần cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Từ giờ trở đi, em nhớ kỹ cho tôi, em có nguyện ý theo tôi cùng một chỗ hay không, chưa bao giờ là do em định đoạt, đợi cho có một ngày, tôi thực chán ghét em, em khóc nháo nghĩ muốn ở lại bên người tôi, tôi cũng không nhất định sẽ liếc mắt nhìn em một cái!”
Lương Thần nói xong, liền hung hăng buông mặt Cảnh Hảo Hảo ra, chậm rãi đứng lên, sửa sang lại quần áo của mình một chút, xoay người, mở bước chân rời khỏi phòng.
Cách cửa phòng ngủ, Cảnh Hảo Hảo rõ ràng nghe thấy giọng nói Lương Thần, lãnh đạm truyền đến từ ngoài cửa: “Thím Lâm, từ giờ trở đi thím nghe kỹ cho tôi, không có sự cho cho phép của tôi, không được cho Cảnh tiểu thư rời khỏi biệt thự nửa bước!”
Sau đó chính là giọng nói run rẩy của thím Lâm truyền đến: “Vâng, Thần thiếu gia.”
Ngay sau đó, Cảnh Hảo Hảo liền mơ mơ hồ hồ nghe thấy cửa rầm một tiếng bị đóng lại, sau đó chính là tiếng xe khởi động vang lên, tiếp đó, toàn bộ biệt thự liền yên tĩnh đến rối tinh rối mù.
Cảnh Hảo Hảo co rúc phát ngốc ở trên sàn nhà, không biết qua bao lâu, Cảnh Hảo Hảo mới lấy lại tinh thần, muốn động thân thể của mình, nhưng xương cốt toàn thân như bị người hủy đi rồi gắn lại lần nữa, đau đến đòi mạng, Cảnh Hảo Hảo liền dứt khoát trực tiếp kéo chăn xuống dưới, đắp ở trên người của mình, tiếp tục nằm trên mặt đất.
Thật vất vả tìm được một tư thế thoải mái, có thể khiến cho đau đớn có vẻ không quá mãnh liệt như vậy, nhưng điện thoại của cô lại vang lên.
Cảnh Hảo Hảo không muốn động, nhưng di động lại vẫn gọi tới không dứt, cuối cùng, rốt cục Cảnh Hảo Hảo nhịn không được giãy dụa dậy từ trên đất, run rẩy hai chân đi đến một bên, nhặt di động của mình từ trên đất lên, nhìn thấy điện báo biểu hiện hai chữ “Lương Niên”.