TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

Từ Dung kéo kéo miệng: “Cô ta có cái gì tốt? Sao cậu lại yêu như vậy?”

“Cảnh Hảo Hảo không tốt, nhưng cô ấy là người con gái tôi thích.”

Giọng nói Lương Thần, tựa như nốt G chính của đàn violong, trầm thấp du dương thong thả truyền ra.

“Lúc trước, tôi có thể không ăn cơm, có thể không ngủ được, nhưng tuyệt đối sẽ không chậm trễ chuyện công việc, hơn nữa tôi cũng không cảm thấy Cảnh Hảo Hảo quá quan trọng với tôi, hiện tại cô ấy vừa đi, tôi liền phát hiện, mấy ngày nay, tôi đều không có bất kỳ hứng thú gì với chuyện công ty, hơn nữa tôi đi ra ngoài tham gia bữa tiệc, một chút khí lực ứng phó cũng không có, tôi cũng muốn trở lại ngày trước kia, xem như cô ấy chưa từng xuất hiện qua, bận rộn công việc kiếm tiền, nhưng tôi không thể quay về, tôi không có biện pháp.”

Thẳng đến lúc này, anh mới biết được, Cảnh Hảo Hảo vẫn luôn ở trong đáy lòng của anh, anh có thể buông tha mặc kệ công ty mình dốc sức làm việc nhiều năm như vậy, có thể buông tha lười ứng phó bữa tiệc, duy chỉ không bỏ xuống được cô, những chuyện từng là chính sự kia, đụng phải cô, lại có thể kỳ tích bàn biến thành chuyện không quan trọng.

Sau đó, anh mới chậm rãi hiểu được, trừ bỏ yêu cô, chuyện gì trên thế gian này cũng là chuyện không quan trọng.

Thời gian cô xuất hiện ở trong sinh mệnh anh ngắn ngủi chưa tới một năm, nhưng cho tới nay thời gian che phủ trong đời này của anh, có một nửa là ánh sáng của cô.

Tôi không có biện pháp.

“Thiếu niên thiên tử” của thành phố Giang Sơn này, từ khi nào thì có thời gian không có biện pháp nào như vậy?

Từ Dung nhìn chằm chằm Lương Thần, thật lâu sau, thở dài thật mạnh một hơi, ngữ điệu có chút thổn thức nói: “Cậu nói, sao chuyện lại phát triển thành như vậy?”

“Cậu và Thẩm Lương Niên, tôi đều nhìn ở trong mắt? Trước kia anh rất mơ hồ, nhiều mỹ nữ yêu thương nhung nhớ cậu như vậy, cậu đều bất động thanh sắc nói hai ba câu liền khiến người ta khóc sướt mướt tránh đi.”

“Lúc học đại học, lễ tình nhân lễ giáng sinh cậu đều nhận không ít lễ vật, nhưng bộ dáng chính là cầm những thứ đó, nói thẳng ngay trước mặt người ta, phiền toái cô giúp tôi ném vào trong thùng rác đi, cám ơn.”

“Xem lời này một chút, rất tuyệt tình, lúc ấy tôi thích hoa hậu giảng đường hệ nghệ thuật, nhưng hoa hậu giảng đường kia lại chú ý cậu, tôi nhìn thấy cậu trực tiếp đút bữa sáng người ta tặng cho cậu cho con chó hoang, lúc ấy tôi đặc biệt tức giận không phục.”

“Lúc ấy tôi liền suy nghĩ, người như cậu, trời sinh chính là sát tinh của phụ nữ, không biết tổn thương bao nhiêu tâm mỹ nữ xinh đẹp, hoàn toàn không biết thương hương tiếc ngọc, thân sĩ phong độ.”

“Mà Thẩm Lương Niên liền không giống với cậu, người theo đuổi cậu ta ở trong đại học cũng không thiếu, tuy rằng không khác gì cậu, nhưng người ta cũng là khách khí cự tuyệt, vĩnh viễn đều là một bộ dáng giữ mình trong sach, tuy rằng lúc ấy chúng ta không biết bạn gái cậu ta là Cảnh Hảo Hảo, nhưng chúng ta đều biết, cậu ta thật sự thủ thân như ngọc vì Cảnh Hảo Hảo, lúc ấy tôi chần chừ cưỡi ngựa xem hoa với bạn gái, tôi nhìn thấy biểu hiện đó của cậu ta, chẳng những không có cười nhạt, tôi ngược lại thật sự rất cảm động vì cậu ta. Trong hoàn cảnh nghèo khó như vậy, lại có được một tình yêu có thể gần nhau như vậy.”

“Kết quả...... Nhìn như một người si tình nhất lại là khốn kiếp nhất, người khốn kiếp nhất lại là một......”

Từ Dung nói tới đây, đột nhiên có chút nói không được nữa, lại thở dài một hơi, nói: “Thật ra Kiều Ôn Noãn - người phụ nữ kia, thực không thể đụng vào được, tôi cảm thấy Thẩm Lương Niên sớm hay muộn cũng sẽ hủy ở trong tay cô ta.”

Lương Thần không nói gì, chỉ chậm rãi lấy ra một điếu thuốc từ trên bàn, sau khi châm, hút một ngụm thật sâu.

Bình luận

Truyện đang đọc