TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

Thân thể của cô giống như trong trí nhớ của anh, mềm mại nhỏ xinh, nhưng cố tình lại có thể khiến cho lồng ngực rộng lớn rắn chắc của anh cảm thấy một cỗ cảm giác thỏa mãn.

Lương Thần vốn đã ôm Cảnh Hảo Hảo rất chặt, nhưng vẫn có chút không biết đủ dùng sức ôm chặt Cảnh Hảo Hảo vào trong lòng mình.

Lực đạo anh rất lớn, siết đến phần lưng Cảnh Hảo Hảo sinh đau.

Cảnh Hảo Hảo theo bản năng giãy dụa, muốn để anh buông lỏng lực đạo một chút, nhưng Lương Thần lại đột nhiên vươn một bàn tay ra, bắt lấy cánh tay của cô, quấn quanh ở trên lưng anh, dán bên tai của cô, ở trên đường cao tốc gió rét lạnh, nhẹ giọng nói: “Hảo Hảo, em ôm anh một cái.”

Một người tràn ngập khí phách như anh, chưa bao giờ dùng qua ngữ điệu như vậy để nói chuyện, trong giọng nói hàm chứa cầu xin nhàn nhạt.

Thân thể Cảnh Hảo Hảo ở trong lòng anh nhẹ nhàng run rẩy, tay liền không tự chủ ôm lấy thắt lưng anh.

Anh như là chiếm được thỏa mãn thật lớn, gắt gao ôm chặt cô vào trong lòng anh, sau đó, liền chôn đầu ở trên vai cô.

Anh nghe hơi thở nhàn nhạt quen thuộc trên người cô, đáy lòng mang theo một tia vẫn còn khiếp sợ sống sót sau tai nạn, nhịn không được thấp giọng nỉ non: “Hảo Hảo, em có biết hay không, em làm anh sợ muốn chết.”

“Anh cho là, cả đời này của anh, sẽ không còn được gặp lại em nữa.”

“Hảo Hảo, về sau đừng bao giờ như vậy nữa, được không?”

Lúc Lương Thần nói xong lời cuối cùng, khóe mắt lập tức đã ươn ướt lên.

Cuộc đời này của anh, chưa bao giờ sợ hãi bất cứ chuyện gì, nhưng hôm nay lúc anh nhìn thấy tên cô trong danh sách tai nạn, lần đầu tiên trong đời anh nếm đến cái gì gọi là sợ hãi phát ra từ đáy lòng.

Anh luôn sĩ diện, lúc trước rất thích cô, cũng là tính tình cường ngạnh, không có mở miệng nói ra lời trong lòng với cô.

Sau đó, mở miệng tỏ tình với cô, cũng rất ít lời ngon tiếng ngọt dỗ dành cô.

Anh vẫn cảm thấy, yêu một người, thật ra chỉ cần dùng hành động để bày tỏ, không phải dùng lời nói để tự thuật.

Nhưng hiện tại anh, tựa hồ thật là bị dọa choáng váng, miệng làm thế nào cũng không cầm được nói ra.

“Hảo Hảo, em biết không? Lúc ấy anh đã nghĩ, nếu em thật sự gặp chuyện không may, anh nhất định sẽ không để cho em một thân một mình đi chịu đựng.”

Anh thật sự nghĩ như vậy, nếu cô đã chết, anh tuyệt đối sẽ nghĩa vô phản cố cùng đi với cô.

Ở trong trần thế này, anh không thể cùng cô, như vậy trên đường hoàng tuyền, anh muốn phụng bồi cô.

“Ngay lúc đó trái tim anh, đều đã ngừng đập, Hảo Hảo, dọa được anh, em thật sự dọa được anh......”

Tục ngữ nói, nam nhi có lệ không dễ rơi, nhưng cùng với lời nói, khóe mắt Lương Thần vẫn là có từng giọt nước mắt, rơi ra, theo da thịt nơi cổ Cảnh Hảo Hảo, một đường chảy xuống.

Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn không hiểu lời nói liên miên bây giờ của Lương Thần, rốt cuộc là ý tứ gì.

Anh nói cô dọa sợ anh...... Nhưng cô rõ ràng cái gì cũng chưa làm mà.....

Trong đầu cô tràn ngập đủ loại nghi hoặc, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng hỏi, cô liền cảm giác được chỗ cổ mình có xúc giác ẩm ướt.

Người đàn ông ôm cô này, lại có thể đang khóc......

Tâm Cảnh Hảo Hảo, như là bị cái gì đó đâm trúng, làm cho yết hầu của cô trong nháy mắt bị nghẹn lại.

Tay ôm thắt lưng anh của cô nhịn không được dùng thêm chút khí lực, cứ như vậy đứng ở  trên đường cao tốc, lẳng lặng ôm anh.

......

Qua không biết bao lâu, Lương Thần mới chậm rãi buông lỏng Cảnh Hảo Hảo ra.

Bình luận

Truyện đang đọc