TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

Một hồi quạ đen, làm cho Lương Thần rời khỏi bữa ăn, lái xe, dạo chơi chung quanh, cũng không biết nên đi nơi nào, cuối cùng liền nhận được điện thoại của Từ Dung, hẹn anh đánh bài, nghĩ đến đêm dài đằng đẵng, về trong nhà, đầu óc đều là Cảnh Hảo Hảo, liền dứt khoát đồng ý lời hẹn.

Cùng nhau đánh bài có bốn người, trong đó một người là Hoàng tổng, là chồng bạn thân nhất của Cảnh Hảo Hảo.

Lương Thần biết người bạn kia của Cảnh Hảo Hảo, vẫn là vào lúc bọn họ điền thiệp mừng, nghe được từ trong miệng Cảnh Hảo Hảo, chỉ tiếc, thiệp cưới chưa có gửi đi, hôn sự của bọn họ liền thất bại.

Người bạn kia của Cảnh Hảo Hảo tên...... Phương Lộ.

Hóa ra, chính mình không chỉ trí nhớ khắc sâu về chuyện của cô, ngay cả bạn của cô, cũng nhớ rõ ràng như thế.

Đêm nay Lương Thần bởi vì Cảnh Hảo Hảo gọi điện, thoáng có chút không yên lòng, thường xuyên đánh sai bài, bốn người, một mình anh thua.

Chơi có chút lớn, tiền bạc như nước chảy, ào ạc theo tay anh ném ra ngoài.

Từ đầu đến cuối, mắt Lương Thần, nháy cũng không nháy một chút.

Trong đó, thắng được nhiều nhất chính là chồng của bạn Cảnh Hảo Hảo, có lẽ là cao hứng, nói cũng có chút nhiều, đông nam bắc kéo một ít bát quái, không biết chuyện gì xảy ra, liền kéo đến trên công ty Hải Hâm.

“Các người nghe nói không? Mấy ngày hôm trước công ty Hải Hâm và Nhật Bản ký một hợp đồng lớn.”

Công ty Hải Hâm...... Tên này hơi có chút quen thuộc, Lương Thần ngẩng đầu lên, cẩn thận nhớ tới, là công ty Cảnh Hảo Hảo đang làm, sau đó liền vừa đánh bài, vừa dựng thẳng lỗ tai nghe.

Từ Dung: “Hiện tại mỗi ngày sự nghiệp của tôi trong ngành đều đang ngâm nước, một tháng công ty còn kém tiền thua một ván mạt chược của các người rất nhiều, làm sao có tâm tình quan tâm chuyện tốt của các người?”

Hoàng tổng: “Lần này tôi nói, thật đúng là không phải chuyện tốt gì, là một chuyện xấu.”

Một Trương tổng đánh bài khác hỏi: “Mấy năm nay công ty Hải Hâm phát triển rất tốt, có thể có chuyện xấu gì?”

Hoàng tổng nâng mí mắt lên: “Cái này anh không biết đâu, lúc công ty Hải Hâm và công ty Nhật Bản ký ước, số tiền hợp đồng điền sai lầm rồi, 100 vạn, viết thành một trăm ngàn.”

Từ Dung: “Có cần kéo như vậy không, loại sai lầm cấp thấp này, còn có người phạm?”

Hoàng tổng: “Thật đúng là kéo như vậy đó.”

Trương tổng: “Vậy lão Trần xử lý chuyện này như thế nào, trong trong ngoài ngoài bồi 900 vạn, số tiền này có chút lớn.”

Hoàng tổng: “Có thể xử lý như thế nào, để cho người sai lầm bồi tiền, phỏng chừng tiền đó cũng không lấy lại được, nếu thật lấy ra, thì ai sẽ làm được việc ấy? Nhiều nhất bị tù, giải hết giận, sau đó chính mình tự nhận xui xẻo.”

Trương tổng có chút đáng tiếc lắc lắc đầu: “Năm nay lão Trần kia, đều xem như làm không công rồi, chỉ là lão Trần kia sĩ diện như vậy, sao có thể sẽ nói chuyện này ra, không phải rõ ràng để cho đám đối thủ chế giễu à?”

Hoàng tổng: “Sao là lão Trần nói ra được, đúng lúc người chọc ra cái sọt lớn này, là một người bạn của vợ tôi, mở miệng mượn vợ tôi 900 vạn, tôi mới biết được chuyện này.”

Tay sờ bài của Lương Thần hơi dừng một chút, nhấc mí mắt lên, nhìn thoáng qua Hoàng tổng, như là thực cảm thấy hứng thú với bát quái tán gẫu của bọn họ, không chút để ý hỏi: “Tiền kia, cho mượn chưa?”

Hoàng tổng: “Không cho mượn, cũng không phải mở tổ chức từ thiện, con số lớn như vậy.”

Trương tổng: “May mắn không cho mượn, cho mượn sẽ không lấy về được.”

......

Từng câu từng chữ của mấy người ở chỗ này, Lương Thần lại không nghe lọt chữ nào nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc