TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

Cảnh Hảo Hảo mấp máy môi, thần thái không có biến hóa gì, chọn một đáp án qua loa, nói: “Quen biết bởi vì bạn bè.”

Lương Viễn vẫn duy trì thái độ nghiêm túc nghiêm cẩn như trước, nhìn ánh mắt Cảnh Hảo Hảo lộ ra ý cười giống như vừa rồi, chỉ là ý cười kia, lại làm cho đáy lòng Cảnh Hảo Hảo hiện lên bất an nồng đậm.

Lương Viễn nói: “Phải không?”

Chỉ hai chữ, ngữ khí giọng đuôi câu hỏi, không tính là nặng, ngược lại có chút nhẹ nhàng.

Cảnh Hảo Hảo nghe đến mi mắt hung hăng rung động hai cái, rũ xuống, không có lên tiếng.

Lương Viễn ngược lại mỉm cười, nâng tay lên, chỉ vào dãy núi trùng điệp nơi xa, cây xanh rậm rạp, phong cảnh biệt thự, nói: “Cảnh tiểu thư, cô phong cảnh nơi này thoạt nhìn thật đúng là không tệ, đúng không?”

Cảnh Hảo Hảo bị anh thình lình nói sang chuyện khác, biến thành có chút mạc danh kỳ diệu, vẫn luôn cảm thấy có nguy hiểm ẩn dấu, nhưng vẫn nhẹ nhàng cười cười, theo ngón tay Lương Viễn nhìn phong cảnh trước mặt,“ừ” một tiếng.

Lương Viễn vẫn là vẻ mặt vô hại như trước, cười tủm tỉm nhìn Cảnh Hảo Hảo, bên trong ngữ khí bình tĩnh, mang theo một chút tuổi trẻ và trầm ổn thành thạo đặc biệt: “Đất đoạn này, là phong thuỷ bảo địa thanh tịnh nhất thành phố Giang Sơn, lúc trước A Thần dùng số tiền lớn mua lại nơi này, xây cho mình một gia viên, sân gôn, bể bơi, vườn hoa, núi giả, lầu các, bãi cỏ, còn có tòa nhà to lớn tráng lệ, chắc là ngôi nhà phụ nữ toàn thế giới tha thiết ước mơ đi.”

Cảnh Hảo Hảo im lặng nghe, lúc này đây cũng không có gật đầu, ngược lại trực tiếp quay đầu, chống lại ánh mắt Lương Viễn.

Đáy mắt người đàn ông, mang theo ánh sáng sắc bén trời sinh, giống như có thể xuyên qua lòng người, làm cho cô vô hình muốn chạy trốn.

Cảnh Hảo Hảo cố gắng ổn định tâm thần của mình, vẫn là ngữ điệu mềm mại nhàn nhạt: “Lương tiên sinh, hôm nay anh tới tìm tôi, là có chuyện muốn nói với tôi đi.”

Lương Viễn nghe câu này, ngược lại liền trầm mặc xuống, một lát sau, anh câu môi nở nụ cười: “Cảnh tiểu thư, thật đúng là một phụ nữ thông minh.”

Câu này dùng không tính là ngữ khí khen ngợi, thậm chí dùng ngữ khí trào phúng nói ra lời khen, làm cho Cảnh Hảo Hảo liền kỳ tích bình tĩnh lại, cô không hề khẩn trương, cũng không sợ hãi nữa, chỉ chờ lời nói kế tiếp của Lương Viễn.

Lương Viễn vẫn là một bộ dáng bình tĩnh ổn trọng của anh trai, ánh mắt cười như không cười nhìn Cảnh Hảo Hảo, tiếp tục hỏi vấn đề vừa rồi lần nữa: “Cảnh tiểu thư, rốt cuộc cô và A Thần, là quen biết như thế nào?”

Lúc này Cảnh Hảo Hảo giật giật môi, không nói gì.

“Năm trước, ngày 23 tháng 5, khách sạn Tứ Quý, phòng 1314.” Lương Viễn có tiết tấu phun ra thời gian và địa điểm.

Ánh mắt anh tối đen, nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, bắt đầu thong thả có lực tự thuật sự kiện kia: “Mười giờ tối, nhìn ra được từ trong băng ghi hình camera, có người đưa cô vào căn phòng kia, vẫn không có đi ra, mười rưỡi đêm đó, A Thần cũng tiến vào căn phòng kia, mãi cho đến mười hai giờ năm mươi phút khuya, A Thần mới đi ra từ trong phòng, xin hỏi Cảnh tiểu thư, trong thời gian hơn hai tiếng kia, cô và A Thần, đã làm cái gì?”

Cùng với lời nói của Lương Viễn, một đêm có thể gọi là ác mộng trong lòng Cảnh Hảo Hảo, phát sinh từng cảnh tượng, thong thả lướt qua ở trước mặt của cô.

Sắc mặt của cô, trong nháy mắt trở nên tái nhợt như tờ giấy, tay lặng yên không một tiếng động nắm thành quyền đầu.

Cô há miệng, muốn nói chuyện, nhưng dùng lực như thế nào, cũng nói không ra một chữ.

Bình luận

Truyện đang đọc