TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

Editor: May

Lương Thần nói xong, liền nhịn không được tăng thêm khí lực lên chân đạp trên ngực Thẩm Lương Niên, bởi vì anh phẫn nộ, không khí chung quanh đều bị bách nhiễm lên hơi thở giương cung bạt kiếm.

Đúng vậy, dọc trên đường ngồi máy bay, đáy lòng anh cũng đã giận đến cực hạn, hiện tại nhìn thấy Thẩm Lương Niên, phẫn nộ trong cơ thể anh trong nháy mắt liền bạo phát.

Nếu không có người đàn ông này, sao hôm nay Cảnh Hảo Hảo lại sẽ trải qua chuyện như vậy?

“Thẩm Lương Niên, lần trước anh nói với tôi, anh là thật tình thích Cảnh Hảo Hảo, đây là thứ anh gọi là thích ư? Để phụ nữ anh ăn vụng, không ngừng khi dễ cô ấy?” Đáy mắt Lương Thần, mang theo châm chọc nồng đậm, mím môi, cười lạnh nói: “Thẩm Lương Niên, lúc anh và Cảnh Hảo Hảo cùng một chỗ, cô ấy đi theo anh chịu nhiều khổ như vậy, hiện tại, anh và cô ấy tách ra, sao anh còn liên tục không ngừng mang đến phiền toái cho cô ấy?”

Từng chữ Lương Thần nói, giống như là một con dao bén nhọn, hung hăng đâm vào trong tim Thẩm Lương Niên.

Đâm đến sắc mặt Thẩm Lương Niên càng thêm trắng bệch, đáy lòng cũng  truyền đến đau đớn theo, anh muốn nói, nhưng lại không thể nào mở miệng được.

“Thẩm Lương Niên, anh ngay cả bảo hộ cơ bản nhất cho cô ấy cũng không làm được, vậy anh có tư cách gì nói thích?”

Ngữ điệu Lương Thần, lập tức trở nên bình tĩnh một chút, anh nói xong câu đó, liền thu hồi chân của mình, đứng ngay ngắn tại chỗ, nâng tay lên giũ cổ ảo của mình, sửa sang lại quần áo của mình, thu liễm lệ khí một thân lại, mở bước chân, đi vào trong cục cảnh sát.

Trợ lý nhìn thấy Lương Thần rời đi, lúc này mới cất bước đi tới phía trước, đưa cho Thẩm Lương Niên một cái khăn tay:“Thẩm tiên sinh, bây giờ ngài vẫn ổn chứ? Có cần đi bệnh viện không?”

Thẩm Lương Niên như là không có nghe được lời nói của trợ lý, chỉ nhìn chằm chằm nơi hư vô, trầm mặc, qua một hồi lâu, anh mới xoay qua, nhìn thoáng qua trợ lý, phất phất tay, muốn mở miệng nói một câu “Không cần, cám ơn”, nhưng làm sao cũng không phát ra được âm thanh, cuối cùng chỉ chịu đựng đau đớn không kêu rên ra tiếng, kéo cửa xe ra, giãy dụa lên xe, ngồi ở trên ghế lái, đóng cửa lại, nâng tất cả cửa kính xe lên, giam giữ gắt gao chính ở trong không gian nhỏ hẹp kia, nhưng vẫn cảm thấy đáy lòng đau đớn không thôi.

Ngón tay anh run rẩy sờ soạng nửa ngày, đụng đến một điếu thuốc, đốt lên, chậm rãi hút một hơi, trong lỗ mũi chảy ra máu, lây dính ở trên điếu thuốc, tiến vào trong miệng của anh, có mùi máu tươi lan tràn chung quanh, anh lại như là hoàn toàn không biết.

Bệnh viện gọiđiện thoại cho anh, chỉ nói là một cô gái trẻ tuổi bị xe đụng phải, cô gái anh nhận thức cũng không nhiều, anh không phải không nghĩ  có thể là Kiều Ôn Noãn, nhưng là anh cũng sợ là Cảnh Hảo Hảo, cho nên anh liền vội vàng tới đó.

Trong nháy mắt nhìn thấy là Kiều Ôn Noãn, không phải không tiếc nuối, tuy rằng cô dùng thủ đoạn cực đoan phá hủy anh và Cảnh Hảo Hảo lúc trước thiếu chút nữa là có thể cao bay xa chạy với nhau, nhưng rốt cuộc Kiều Ôn Noãn cũng đã theo anh hai năm.

Anh không phải động vật lãnh huyết, anh và Kiều Ôn Noãn có thể ở cùng một chỗ, không phải là do một mình cô ôm ấp yêu thương dẫn đến.

Cho nên lúc đó anh không để ý gì khác và cũng không đành lòng ở lại bệnh viện.

Khi anh nghe được đụng Kiều Ôn Noãn là Cảnh Hảo Hảo, ý niệm thứ nhất trong đầu anh chính là Kiều Ôn Noãn đã làm gì đó với Cảnh Hảo Hảo, cho nên, anh vội vàng đi tới cục cảnh sát, muốn nhìn thử Cảnh Hảo Hảo có ổn hay không.

Nhưng hiện tại, anh còn có tư cách gì đến nhìn thử Cảnh Hảo Hảo có ổn hay không?

Bình luận

Truyện đang đọc