TỔNG GIÁM ĐỐC ĐOẠT TÌNH - GIÀNH LẠI VỢ YÊU

"Ngượng ngùng, cắt đứt một chút......"

Đột nhiên, phía sau Cảnh Hảo Hảo, truyền đến một giọng nói nhàn nhạt, đánh vỡ thảo luận lải nhải nơi này.

Cảnh Hảo Hảo nghiêng đầu, nhìn thấy Lương Thần một thân tây trang giày da, sắc mặt cao ngạo thanh nhã, giọng nói không mặn không nhạt nói: "Bên kia đang nướng thịt, hỏi các người một chút, muốn đi qua ăn hay không?"

Người đang ngồi, đều biết Lương Thần, nhìn thấy anh tự mình tới đây hỏi, các nữ minh tinh này lập tức đều đoan trang lên, trên mặt mang theo ý cười rụt rè, hơi gật gật đầu.

Lương Thần ôn hoà gật đầu một chút, sau đó rơi tầm mắt xuống trên người Cảnh Hảo Hảo một chút, liền xoay người đi trở về bên cạnh giá nướng thịt.

Những nữ minh tinh đó đều đứng lên, đồng thời cùng đi tới bên cạnh giá nướng thịt, một minh tinh nhỏ quan hệ có vẻ tốt với Cảnh Hảo Hảo, dắt cô, cũng cùng nhau đi qua.

Bàn nướng thịt rất dài, phụ nữ ngồi một hàng, đàn ông ngồi một hàng, không biết là trùng hợp, hay là cố ý, Lương Thần đúng lúc ngồi ở đối diện Cảnh Hảo Hảo.

Tất cả nữ minh tinh ở đây, thật ra lực chú ý đều đặt ở trên người Lương Thần, nhưng vì người đàn ông này quá mức xa cách, quá mức mong muốn không thể thành, khiến cho mọi người đều tâm sinh khiếp sợ, không dám tự tiện đến gần.

Che dấu thì che dấu, nhưng vẫn có người mắt sắc chú ý tới Cảnh Hảo Hảo, giơ ly rượu, đưa tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo, có thể bởi vì uống rượu, nói chuyện cũng có vẻ trực tiếp: "Em rất đẹp, không biết có thể kết bạn với em không?"

Cảnh Hảo Hảo cười cười rụt rè, giơ ly rượu lên, uống một ngụm, không có đi chào hỏi với người chạm ly với mình.

Cảnh Hảo Hảo buông ly rượu, liền nhìn thấy Lương Thần ngồi ở đối diện mình, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm chính mình, bên trong lộ ra một cỗ ý tứ hàm xúc giám thị.

Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo kỳ quái, chính mình chỉ uống một ly rượu, sao bị Lương Thần nhìn như vậy, liền có một loại cảm giác bị bắt gian ở trên giường?

Người nọ đối mặt với vẻ lãnh đạm của Cảnh Hảo Hảo, lại không có chút ý tứ lui bước, ngược lại, mở miệng, hỏi: "Hỏi một một vấn đề riêng tư, em có bạn trai chưa?"

Đây thật đúng là vấn đề đủ riêng tư.

Cảnh Hảo Hảo theo bản năng nhìn về phía Lương Thần.

Người đàn ông vẫn đang bình tĩnh nhìn cô, bên trong lộ ra một tầng ánh sáng mong mỏi.

Cảnh Hảo Hảo bị nhìn đến tim đập hơi chậm một nhịp, không hề do dự thốt ra: "Tôi có bạn trai rồi."

Trên mặt người đàn ông bắt chuyện với Cảnh Hảo Hảo lộ ra một tầng tiếc nuối, ngữ điệu cũng là ngượng ngùng: "Vậy thì thật sự đáng tiếc."

Sau đó ngồi trở về trên vị trí của mình.

Mà trên mặt bất động thanh sắc, mặt mày như vẽ của Lương Thần, lại nở rộ ra từng đợt từng đợt ý vui sướng nhè nhẹ, anh ngẩng đầu, nhìn Cảnh Hảo Hảo trừng mắt nhìn, vì tránh cho kế tiếp còn có người bắt chuyện với Cảnh Hảo Hảo, Lương Thần lấy một cây que trúc, cố ý mở miệng, nói: "Thật sự rất không ngờ, Cảnh tiểu thư đã có bạn trai!"

Đây là câu nói đầu tiên sau khi Lương Thần ngồi ở trên bàn thịt nướng này.

Âm điệu của anh không nhẹ không nặng, nhưng bởi vì có rất nhiều người đang chú ý anh, cho nên khiến cho người một bàn, lập tức liền nghiêng đầu, nhìn về phía Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo.

Nữ minh tinh ngồi ở bên cạnh Cảnh Hảo Hảo, kinh ngạc cầm lấy cánh tay của cô, lên tiếng nói: "Hảo Hảo, cậu có bạn trai? Chuyện khi nào vậy?"

Những nữ minh tinh khác, cũng thất chủy bát thiệt hỏi theo.

"Có tiền không?"

"Hảo Hảo, bộ dạng anh ấy soái không?"

"Có ảnh chụp không, cho tôi xem một chút!"

......

Cảnh Hảo Hảo bị mấy vấn đề này hỏi đến đầu có chút lớn, ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn đầu sỏ gây ra đang ngồi ở đối diện mình một cái, kết quả, Lương Thần lại mặt mày mang ý cười nhìn cô, chút không để ánh mắt hung ác của cô vào mắt, ngược lại còn theo lời của những người chung quanh, hỏi: "Cảnh tiểu thư, mọi người hỏi em những vấn đề đó kìa!"

Nói xong, Lương Thần còn nghĩ vấn đề này lộn xộn, sửa sang lại một lần, đặc biệt có quy luật nói với Cảnh Hảo Hảo: "Bạn trai của em soái không? Có tiền không? Có nhà không?"

Người khác hỏi thì thôi đi, anh là đương sự, lại có thể cũng hỏi cô!

Tuyệt đối là cố ý!

Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo âm thầm mắng Lương Thần một câu tiện, sau đó liền nhìn ánh mắt thoáng có chút đắc ý của Lương Thần, liền âm thầm cắn chặt răng, sau đó, cong môi, vẻ mặt còn thật sự nói: "Không soái, không có tiền, hơn nữa còn rất chán ghét!"

Chán ghét?

Đáy mắt Lương Thần nháy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.

Chán ghét?

Đáy mắt Lương Thần nháy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.

Anh chán ghét chỗ nào?

Còn có...... sao anh lại không soái? Sao anh lại không có tiền?

Lương Thần có chút chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi: "Cảnh tiểu thư, em nói là thật à?"

Cảnh Hảo Hảo hơi gật đầu, mặt mày mang theo một chút ý cười, ngữ điệu nghiêm túc nói: "Thật."

Bình luận

Truyện đang đọc